Cùng lúc đó, nhà họ Tần.
Tất cả người nhà họ Tân †ề tụ một nhà, Tân Chấn ngồi ở chủ vị, sắc mặt âm u đến mức đáng sợ.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được.
Được nửa ngày, Tân Chấn trầm giọng nói: "Tân Bách Phong, đây chính là con trai ngoan anh dạy dỗ?"
"Cha, đều là lỗi của con." Thân là cha của Tần Hạo Nhiên, Tân Bách Phong tự biết hổ thẹn.
"Vì trải đường cho con của anh, nhà họ Tân chúng ta tốn bao nhiêu tài nguyên, bây giờ lấy giỏ trúc mà múc nước công dã tràng, một câu lỗi của con là xong việc?" Tân Chấn càng nói càng tức.
Nếu như Tân Hạo Nhiên không phải ở bệnh viện mà ở trước mắt ông ta, e rằng sẽ bị ông ta bản cho một phát luôn rồi.
Tân Bách Phong cúi đầu không nói, thở mạnh cũng không dám.
"Cha, Hạo Nhiên còn nhỏ, dù sao cũng sẽ phạm sai lầm, nhưng những thứ này đều phải trách thằng súc sinh nhà họ Lý kia"
Con trai thứ hai Tân Bách Long nhà họ Tần đứng ra, muốn. chuyển dời lửa giận trên người cha.
Mặc dù trông ông ta tức giận không nhịn được, thật ra đang nở hoa trong bụng.
Bởi vì Tân Hạo Nhiên vô dụng thì đại biểu con của ông ta sẽ trở thành người nối nghiệp đời thứ ba của nhà họ Tần.
"Cha, em hai nói không sai, mọi thứ này đều phải trách thằng súc sinh nhà họ Lý kia."
Lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399656/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.