"Tách tách tách." Lý Trạch Vũ không ra tay, nhưng Cẩu Phú Quý phía sau hẳn lại cầm máy ảnh chụp bên trái một
tấm, chụp bên phải một tấm.
"Tân thiếu sao vậy? Sao giống như chết cha chết mẹ thế, nào cười một cái."
“Tạo dáng cái đi." "Tách tác." Cẩu Phú Quý vừa chụp vừa chỉ đạo.
Lúc này Tần Hạo Nhiên mới phản ứng được, điên cuồng hét lên: "Dừng tay, ai bảo anh chụp? Đưa máy ảnh cho tôi."
"Đây là máy ảnh của mày à? Dựa vào đâu cho mày?" Cẩu Phú Quý la hét.
Tân Hạo Nhiên giận tím mặt: "Người đâu, bắt bọn họ cho...
Nói tới cái này gã lập tức ngậm miệng lại.
Vốn muốn bảo vệ sĩ bắt Lý Trạch Vũ lại, nhưng sau đó gã mới phản ứng được ngay cả Khương Mộ Bạch cũng bị giết, chỉ mấy tên vệ sĩ vô dụng kia của gã vốn không xài được." Tân Hạo Nhiên cố nén giận.
Lý Trạch Vũ cười nhạt nói: "Không muốn làm gì, chỉ muốn để dân chúng biết tác phong sinh hoạt của Tần thiếu ngài thôi"
Vù!
Nghe nói lời này, Tân Hạo Nhiên lập tức đổ mồ hôi lạnh ướt cả người.
Giống như ảnh chụp vừa nãy của Cẩu Phú Quý mà lan truyền ra thì con đường làm quan cả đời này của gã lập tức tiêu đời.
"Lý Trạch Vũ, có chuyện gì nói năng đàng hoàng." Giọng điệu Tân Hạo Nhiên mềm nhữn nói: "Chỉ cần cậu
xóa những tấm hình kia, ân oán giữa chúng ta xóa bỏ thế nào?"
"Cái gì?" Vẻ mặt Lý Trạch Vũ khinh bỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399654/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.