"Ai tán thành, ai phản đối?"
Giọng nói không lớn nhưng lại có lực xuyên thấu, đi thẳng vào tai những người có mặt tại hiện trường.
Giờ phút này, chẳng biết Lý Trạch Vũ đã đi đến trên đài cao từ lúc nào.
"Anh, anh không nên tới đây!"
Khương Như Phong lảo đảo lùi về sau mấy bước, ngay cả chính bản thân anh ta cũng không biết tại sao mình phải sợ Lý Trạch Vũ như thế.
Có thể là có bóng ma tâm lý!
"Vèo!"
Một tiếng động vang lên.
Một bóng người đứng ngăn trước mặt Khương Như Phong.
Chính là bác Phúc!
Khương Như Phong nhanh chóng mừng rỡ, vô cùng phấn khích nói: "Lý Trạch Vũ, anh lập tức cút đi cho tôi, nếu không anh chắc chắn sẽ hối hận!"
Lý Trạch Vũ toét miệng, nở nụ cười lạnh, khinh thường nói: "Ông đây đã nói rồi, nếu như anh còn dám nói một chữ, tôi sẽ chặt đứt một chân của anh, xem ra tai anh bị điếc rồi sao?"
"Cậu thanh niên."
Bác Phúc nheo mắt lại, trầm ngâm nói: "Cậu đang mặc bộ chiến phục của anh hùng nên tôi không thể ra tay tổn thương cậu được, thế nhưng cậu có tin tôi có trăm phương ngàn kế để
cởi bộ chiến phục đó của cậu xuống không?"
"Bác Phúc, mau chặt đứt chân của anh ta đi!" Khương Như Phong điên cuồng.
Vừa nghĩ tới những sỉ nhục mà Lý Trạch Vũ mang đến cho mình, anh ta giống như không có cách nào bình tĩnh được nữa.
"Ai dám động đến thiếu gia nhà chúng tôi?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399562/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.