Cô thực sự rất muốn được làm một người bình thường, ít nhất cô có thể định đoạt vận mệnh của mình...
Diệp Khuynh Thành ngước lên, nhìn thoáng qua ông nội và cha. Hai người loa đều đang cau mày, ánh mắt tỏ vẻ vẻ bất mãn.
Chứng kiến cảnh này, lòng cô càng tuyệt vọng hơn.
Nhắm mắt, rồi lại mở mắt.
Diệp Khuynh Thành gạt hết những giọt lệ nơi khóe mắt, dường như cô đã chấp nhận số phận rồi.
"Tôi..."
"Tôi phản đối!"
Một giọng nói vang dội và mạnh mẽ cất lên. "Roetl"
Diệp Khinh Nhu là người đứng dậy đầu tiên, không thể che giấu vẻ kích động của mình.
Ngoài cô ấy, thân thể thướt tha của Diệp Khuynh Thành đang đứng trên bục cao hình như cũng vừa khẽ run lên.
Bởi vì tiếng nói vừa vang lên là thứ cô quen thuộc đến nỗi cả đời này cũng không quên được!
Toàn trường đồng loạt xoay người nhìn ra cửa lớn. Một thanh niên mặc chiến bào cũ nát hiện ra trong mắt tất cả mọi người.
Thanh niên này đút hai tay vào túi, thản nhiên tiến vào.
"Cái tên ăn chơi trác táng!"
"Shh... Sao hẳn dám ló mặt ở đây!"
"Chán sống rồi hả!"
Hiển nhiên, đa số khách mời đều nhận ra thân phận của người này.
Lý Trạch Vũ! Người không nên xuất hiện ở nơi này nhất! Diệp Chính Bình híp mắt lại.
Khương Thượng Đức ở bên cạnh cũng biến sắc, nhưng vẫn cố nén cơn tức giận.
"Lý Trạch Vũ, mày tới đây làm gì?"
"Người đâu, ném thằng kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phu-moi-toi-ra-tu-khong-ngo-lai-vo-dich-roi-/3399561/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.