9.
Mặt Bạch Tố Tố trắng nhợt, dịu dàng giải thích: “Anh Dạ, em không cố ý, em cứ nghĩ chú Vương nể măt ba em….”
Cô ta duỗi tay muốn nắm lấy tay Tiêu Dạ.
Ai ngờ hắn lại đi về phía tôi, để cô ta bắt phải khoảng không.
Tiêu Dạ nhìn tôi chằm chằm, ép hỏi: “Sao em không nói với tôi trước?”
Tôi nhìn hắn không chút yếu thế: “Tôi nói rồi mà anh có tin đâu!”
Tiêu Dạ hít sâu một hơi, đưa tay đến cầm tay tôi: “Được rồi, đừng giận nữa, về nhà với tôi trước.”
Tôi đưa tay hất ra, cười: “Anh tự xem trọng mình quá, đừng tưởng là tôi vẫn còn mong nhớ anh đấy chứ?”
“Đầu tôi có úng nước đâu mà lại mong nhớ tên cặn bã ăn trong chén nhìn trong nồi chứ?”
Tôi duỗi tay vỗ mặt hắn.
“Tiêu Dạ, tỉnh lại đi, hai trăm người được đề cử cho chị đây không có anh đâu!”
Lúc này Hàn Án cũng đi ra với hợp đồng vừa được ký xong.
Tôi đi tới ôm lấy tay anh, cười rực rỡ: “Anh Án ơi, chúng ta đi thôi, hôm nay em lập được công lớn, anh muốn khen thưởng em thế nào nè?”
Tôi cảm nhận được Hàn Án đang run lên.
Nhưng anh vẫn cố gắng phối hợp diễn với tôi: “Tiểu Vân muốn cái gì thì anh cho em cái đó.”
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Tiêu Dạ định bụng đi tới đuổi theo.
Nhưng lúc này, Bạch Tố Tố nhỏ giọng gọi: “Anh Dạ….”
Kêu xong, hai mắt cô ta nhắm lại, hôn mê bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phan-kich-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/2839078/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.