11.
Tiêu Dạ dùng tay nhéo mặt Bạch Tố Tố, ép cô ta ngẩng đầu, mắt hắn đỏ bừng.
Ánh mắt nhìn cô ta như nhìn người chếc.
Giám đốc bá đạo ấy mà, luôn ghét ai lừa gạt và phản bội hắn.
Bạch Tố Tố sợ hãi, muốn thoát khỏi hắn theo bản năng.
Nhưng muộn rồi.
Tiêu Dạ duỗi tay bóp cổ cô ta.
Sau đó dùng hết sức nâng cô ta lên giữa không trung.
“Tại sao? Tại sao phải gạt tôi?”
Bạch Tố Tố không thở được, mặt đỏ bừng, liều mạng đánh vào mu bàn tay của Tiêu Dạ.
Tiêu Dạ gào thét: “Trả lời tôi, tại sao?”
Tôi nhìn không được, trợn mắt nhắc nhở: “Mày bóp cổ cô ta thì sao trả lời mày được?”
Đúng là tên thiểu năng trí tuệ mà.
Tiêu Dạ ngẩn người, buông lỏng tay.
Bạch Tố Tố ngã xuống đất, ho khan không ngừng.
Cô ta quỳ gối ôm lấy chân Tiêu Dạ: “Anh Dạ, em chỉ quá yêu anh mà thôi.”
“Không lẽ tình cảm mấy năm nay anh dành cho em là giả à?”
Tôi đang xem trò hay ở cạnh bật cười.
“Nếu mày yêu thằng này đến vậy, thế sao lúc nhà họ Tiêu gặp nạn thì mày lại đi ra nước ngoài?”
“Sau khi hắn ngồi vững vị trí giám đốc, mày mang theo cái bệnh thận của mày trở về?”
“Chà chà, trùng hợp ghê!”
Bạch Tố Tố lúng túng giải thích: “Đều do người nhà em ép buộc, lúc ấy em cũng muốn ở lại…”
Trong mắt Tiêu Dạ toàn là sự chán ghét, dùng sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phan-kich-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/2839076/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.