7.
Chuyện này không thể để lâu được.
Hôm sau, Hàn Án dẫn tôi theo.
Đi gặp Cường Thịnh.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay thon dài đưa ra chặn.
Là Tiêu Dạ.
Thấy tôi, hắn cau mày lại, đôi mắt sắc bén tràn ngập sự chán ghét, lướt nhìn tôi và Hàn Án ở cạnh.
Tiếng ho khan nhỏ vang lên.
Tiêu Dạ quay đầu, dịu dàng bỏ vệ cô gái sau lưng: “Chậm một chút, không vội.”
Là Bạch Tố Tố.
Cô ta mặc một bộ váy dài màu vàng nhạt, thấy tôi thì rụt cổ cứ như tôi là hung thú ăn thịt người vậy.
Tiêu Dạ ôm vai cô ta, ôm vào lòng: “Đừng sợ, có anh đây.”
“Cô ta không làm em tổn thương được đâu.”
Tôi buồn cười quá.
Với sức chiến đấu như con gà của nguyên chủ, ngay cả cọng cỏ đuôi chó ven đường còn hiếp đáp cổ được ấy chứ.
Bạc Tố Tố ngày thường không phải thổi gió bên tai, mà là bão tố nhở?
Bạch Tố Tố nhìn tôi, yếu ớt nói: “Chị tiểu Vân, em biết chị không muốn quyên thận cho em. Nhưng anh Dạ đối xử với chị rất tốt, chị ở cạnh người khác như vậy có phải không ổn không?”
Tôi đưa tay xoa cánh tay.
Hàn Án quan tâm hỏi: “Sao thế?”
Tôi cười ha hả: “Tôi dị ứng trà xanh, ngứa quá.”
Mặt Bạch Tố Tố cứng đờ, vánh mặt đỏ ửng.
Hàn Án nhếch môi cười, vuốt nhẹ tay tôi: “Nhịn một chút, sắp đến rồi.”
Mặt Tiêu Dạ đen xì, hừ lạnh: “Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-phan-kich-cua-nu-chinh-truyen-nguoc/2839079/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.