Sáng sớm hôm sau vẫn phảibò lê đi làm như thường, đang tiết thanh minh, nhiệm vụ tới khu nghĩa trangTrường Bình phỏng vấn được đặt lên vai Tâm My. Buổi chiều trở về đầu tóc đầybùn, gót giày đầy đất, trên vai phủ đầy một lớp tàn hương. 
Lúc sắp chữ nghe thấy có người tìm, Tâm My xuống gác nhìn, vẻ mặt phụng phịu đilại, miễn cưỡng chào tiếng bố. 
Hà Phong có vẻ rất khó xử, hỏi: “Đã ăn trưa chưa?”. 
Cô gật đầu: “Bố đang khuyên con về đấy à? Không, về nhìn thấy Kiều Tiểu Tuyết,con lại ngứa ngáy, đến lúc đấy lại bị mẹ mắng”. 
“Đừng giận mẹ con nữa, bà ấy nói cũng đúng, có thế nào cũng không thể ra tayđánh người, có lý đến mấy cũng thua mất ba phần.” 
Tâm My không phải không biết mình quá kích động, nhưng nhịn thêm một lần chỉ lohận càng tăng thêm. 
Bố thấy cô không nói năng gì chỉ biết thở dài, “Tiểu Tuyết bị sưng nửa bên mặt,hôm nay xin nghỉ ở nhà, nói hai hôm nữa sẽ dọn tới khu túc xá của cơ quan. Concòn cười, đồ nhóc này…”, vừa nói ông vừa nhéo mũi cô. 
Tâm My né sang một bên, giương cặp mắt vô tội: “Mẹ phái bố tới để thu phục conphải không? Con quyết tâm lắm, lần này nhất định con phải ở một mình. Bố à, hayhai người chúng ta cùng dọn ra ngoài ở, có bố chăm lo cho con là đủ rồi. Bố, đimà bố”, cô dài giọng cầu cứu, không màng tới mọi người đang ra vào sảnh côngty. 
“Hừ, nói cái gì thế hả? Không sợ mai mẹ con xách tai lôi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-tai-hai/3168396/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.