Hà Tâm My giương mắt nhìnchiếc quần lót sặc sỡ mà mặt thộn mất năm mươi chín giây, đến lúc ngẩng đầu chỉhỏi đúng một câu: “Anh đã giặt chưa đấy?”. Tống Thư Ngu mặt kiểu Cô bị trúng gióđấy à: “Tôi cố tình chạy đi mua cho cô đấy”. 
“Cái màu này…” 
“Màu nâu phơi lên ai nhìn thấy cho được?” 
Nhưng style này thì kinh quá đi! 
“… Ừ hừm, tốt lắm, hi hi, hoa kiểu này hệt đèn bí ngô, cách mười ki lô mét cũngphát hiện được ánh sáng chói lóa 囧囧 của nó.” Cô vẫnkhông chắc liệu đó có phải là tài sản cá nhân của lão Tống hay không. Hai đầungón tay nhón lấy một góc nhỏ, xoay một vòng mới phát hiện, đừng nói mắc áo,trong phòng đến cái đinh cũng chẳng có. 
Khốn kiếp, của nợ này biết treo ở đâu? 
“Cứ để trong túi của cô ấy, đợi chút nữa mua đồ về phơi ra là được.” 
Tâm My suy sụp: Ý ngài là tôi phải mang theo nó khi đi mua đồ, lúc lượn siêuthị và dạo bước trong làn gió mát của thành phố? Có phải bùa hộ mệnh đâu! 
“102! 102 có ở đây không?” 
Ở khu của công an có khác, gọi cửa cứ như là gọi số hiệu của tù nhân vậy. 
“Đây!… Có, có”, Tâm My luống cuống chạy ra mở cửa. 
“Đưa hàng.” Ở cửa có hai tên nhóc mặc đồng phục của Công ty Điện máy XO. 
“Hai người nhầm phải không? Tôi đâu có đặt đồ điện tử gì?”, cô ngoái đầu ra sauhỏi Tống Thư Ngu, “Anh đặt à?”, Tống Thư Ngu lắc đầu. 
Người đứng trước rút 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-tai-hai/3168394/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.