Thấy lão Tống bảo cô đợianh, chẳng hiểu sao Tâm My thấy yên tâm và tâm trạng phấn chấn hơn hẳn. 
Cô ngồi xuống vẫn kiểu rượu uống bát lớn thịt chén miếng to, đôi mắt khôngngừng liếc nhìn ra ngoài cửa mong ngóng chờ đợi. 
Khi bóng hình quen thuộc xuất hiện trước tấm bình phong ngay phía cửa quán CủngHương, cô cất tiếng chào với người đang ngồi trên ghế dành cho khách, hí ha híhửng chạy ra đón Tống Thư Ngu. 
“Sao không gọi điện cho tôi, để tôi còn ra…” 
Tống Thư Ngu không buồn phản ứng, liền hỏi: “Trần Uyển đâu?”. 
Tâm My nói Tiểu Uyển đang ở trong bếp, rồi mắt đắm đuối nhìn anh. Thấy anh dàigiọng ừ một tiếng chuẩn bị đi vào bếp, cô cuống cuồng: “Lão Tống! Thầy Tống!”. 
Tống Thư Ngu ngoái đầu. 
Tâm My chẳng biết phải mở miệng ra sao, mượn tiền để ăn thì thật khốn nạn, đâuphải việc con người nên làm. Cô tiếp tục nhìn anh trân trân. 
“Tôi đi chào Trần Uyển một câu.” 
“Nhưng, còn… tiền…” 
Tống Thư Ngu đã bước đến giữa sảnh ngay hành lang, nghe thấy liền quay ngườinói: “Để thêm một chỗ cạnh cô, tôi đi nói vài câu với Trần Uyển sẽ quay lạingay”. 
Tâm My há hốc. 
“Tôi còn chưa được ăn, nhỡ may cô cầm tiền rồi đuổi tôi thì sao?”, anh hùng hồnlý sự. 
Nhưng, nhưng mình còn chưa cầm được tiền. Hơn nữa, chẳng quen chẳng biết ai,ngồi cùng không thấy ngại sao? 
“Nhưng đó đều là đồng nghiệp của tôi, anh đâu có quen ai…” 
“Ai nói tôi không quen?”, Tống Thư Ngu nhìn qua ô cửa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-tai-hai/3168393/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.