“Tống cá trê! Hu hu hu…” 
Tống Thư Ngu gỡ đôi móng vuốt đang bấu chặt trên chân anh, vẻ mặt phấn khíchcúi xuống ngay phía trước cửa nhà. 
Hà Tâm My ngồi một góc trong bóng tối, mặc bộ đồ ngủ nền xanh có in hình congấu, chân đi đôi dép xù bông bẩn thỉu nhem nhuốc trông không hiểu dép của độngvật gì, cuộn tròn lại hệt một ụ thịt. Mắt ngấn nước, trông thấy anh như trôngthấy mẹ đẻ, lệ như vỡ òa. 
Tống Thư Ngu xoa xoa cằm rồi cẩn thận đánh giá, nghe thấy tiếng cô nức nở:“Tống cá trê, hu hu, tôi muốn bỏ nhà ra đi”, anh không nhịn được, cười phì ramột tiếng. 
“Vụ này là thế nào đây?” Tống Thư Ngu nhớ lại năm cô học lớp Mười một, hồi ôngnội cô bị trúng gió, cả nhà bận tối mắt tối mũi, có một đứa nhỏ mặt mũi như chúsâu đáng thương tới trước cửa nhà anh xin ăn. Anh đề cao cảnh giác, “Ở nhàkhông còn mỳ hả? Siêu thị dưới nhà đóng cửa rồi à? Máy tính bị mẹ cô đập vỡkhông lên mạng được à?”. 
“Không phải, tôi bỏ nhà đi thật mà”, Tâm My bặm môi, tức tưởi như muốn thắt cổ,“Mẹ tôi bênh người ngoài không bênh tôi, còn mắng tôi mất dạy, tôi sắp tức phátđiên lên đây, làm gì có người mẹ nào như thế, tôi có phải con bà đẻ ra khônghả, tôi không phục, rõ ràng người bị hại là tôi cơ mà, tại sao không nghe tôigiải thích chỉ giúp người ngoài trách mắng tôi hả? Còn nói tôi trẻ con khônghiểu chuyện, tôi đã quá hiểu rồi nhá, túi xách của tôi đưa cô ta 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-tai-hai/3168398/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.