Mẹ cô lao vào như vòirồng, sau lưng còn có bố Tâm My và Tống Thư Ngu. 
Bố cô há mồm, mặt đầy kinh hãi. Tống Thư Ngu cởi trần chân đất đứng đó, ánh mắthoang mang phức tạp, có chút giận dữ, tiếp sau đây sẽ ra sao? Hay chưa? Anhnhìn cô chu mỏ, Tâm My cúi đầu nhìn. “Oh my God”! Bộ áo ngủ bị anh cởi hai cúckhiến khe ngực lộ rõ, tồng ngồng hai chân vắt vẻo trên thành giường. 
Mẹ cô thấy vậy chỉ trong chớp mắt đã biến thành khủng long phun lửa, mọi thứtrong bán kính một mét dưới ánh mắt bà đã biến thành than cốc. Bà hét lén mộttiếng “Con ranh này” rồi lao tới, Tâm My kéo chăn trùm lên đầu: 
“Mẹ, con đang nằm mơ! Con đang mộng du! Những gì mẹ trông thấy không phải làthật!”. 
Hai người chạy tới kéo mẹ cô lại, Tâm My cũng chẳng tài nào nhìn rõ được vẻ mặtcủa mẹ lúc đó ra sao, chỉ nghe thấy bố cô cười nói: “Cục cưng, bố với mẹ ởngoài kia đợi, mặc quần áo xong con ra nói chuyện”. 
Tâm My ngồi run như cầy sấy trong chăn. Sống hơn hai mươi năm, lần duy nhất bịđánh đòn là hồi học tiểu học, bố mẹ tiết kiệm tiền mua cho cô chiếc piano,nhưng hổ thẹn thay cô không có tài năng đó, trong đám mấy đứa con đồng nghiệpcủa bố cùng học đàn với cô, người duy nhất được thầy khuyên nên nghỉ chính làcô. Mẹ cô xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu liền đóng cửa phòng đánh cô mộttrận. Hôm nay bị mẹ bắt gặp, càng xấu mặt hơn. Tâm My không nghĩ nổi sẽ phảithu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-tai-hai/3168345/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.