Tâm My vừa bước vào cửa,liền thấy điện thoại của Trần Uyển gọi tới, câu đầu tiên đã hỏi cô ở đâu, vềnhà ai. Tâm My thở phào nhẹ nhõm, đoạn nói: “Đương nhiên là nhà mình, mình còncó thể ở đâu chứ”. 
Trần Uyển cười quái đản: “Hà Tâm My, cậu thật thuần khiết”. 
Trong đầu Tâm My thoáng hiện ra hình ảnh cây củ cải nhiều lá của Tống Thư Ngu,mặt bỗng đỏ gay: “Tớ, chúng tớ...”. 
Trần Uyển cười ha ha, bên cạnh hình như có giọng tên chuột cống đang hỏi gì đó,Trần Uyển nói: “Còn dám giả vờ với mình, chắc chắn rồi”. 
Tâm My quẫn quá, hoảng hốt: “Trần Uyển cậu ngậm miệng lại, cái gì cơ? Nói vớicon chuột cống nhà cậu mấy thứ đó làm gì?”. 
Trần Uyển khép miệng, “Được được được, mình không kể, mình gọi điện thoại chocậu cũng chẳng có chuyện gì to tát cả, chỉ hơi nhiều chuyện chút thôi. Cái côKiều đại tiểu thư danh tiếng lẫy lừng đó, mình khuyên cậu tránh xa cô ta ra”. 
“Mình cũng nghĩ vậy”, Tâm My mếu máo, “Tránh cũng đâu tránh được. Xem tình hìnhtối nay đủ biết Hà Đông có ý với cô ta rồi. Kệ thôi, chả liên quan đến mình,mình chỉ lo hôm nay cô ta trông thấy lão Tống rồi lại tới chỗ mẹ mình nói linhtinh”. 
“Cậu đi nói thật với mẹ đi, những việc thế này, nghe qua miệng người khác saotốt bằng nghe từ chính cậu.” 
Tâm My nghĩ đến gương mặt nghiêm nghị của mẹ thì thấy hơi hoảng: “Mình, mình điQuý Tây về rồi nói”. 
Ngày hôm sau lúc bận tối mắt tối mũi, Kiều Tiểu Tuyết gọi điện thoại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-tai-hai/3168347/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.