Việc dọn nhà do bố mẹ phụtrách, Tâm My ngoài công việc thường nhật ở tòa soạn còn phải vội sắp chữ. Tốiđến ngoan ngoãn trở về nhà nghe mẹ càu nhàu: “Ban ngày cùng bố con đi dọn dẹp,mới sống ở ngoài được mây tháng mà đã thế này rồi? Phòng thì nhiều đổ! Mang vềbiết để ở đâu? Coi như của hổi môn của con được rồi”. 
Mẹ cô chấp nhận Tống Thư Ngu, Tâm My đã cảm tạ trời đất, nào dám đòi hỏi nữa,lí nhí nói: “Trần Uyển kết hôn cũng có hồi môn mấy đâu, con học tập cậu ấy”. 
Mẹ Tâm My vừa bực vừa buồn cười: “Con cứ làm như mẹ là thần giữ của không bằng,mẹ chỉ kèn cựa với con thôi. Hai căn nhà của ông đã sang tên con cả rồi, lấytiền cho thuê mấỵ năm còn cả tiền lương của con mẹ đều giữ giùm, hồi môn mấythứ đó cũng đủ rồi”. 
“Nhà của ông nội? Mẹ, cái đó là để bố mẹ dưỡng già.” 
“Của bố mẹ không phải của con sao? Mẹ với bố con thì cần tiêu gì đâu? Tiểu Uyểnlà trường hợp đặc biệt, nhà chúng ta đâu phải không có. Đống đồ hôm qua TiểuTống cầm đâu? Lấy cho mẹ xem nào.” 
Mẹ cô vừa mắng vừa cười, Tâm My bất giác cũng nhoẻn miệng cười. 
Nghe bố mẹ nhiệt tình bình phẩm bộ áo cưới nào đẹp, mùa thu đi trăng mật ở đâuthì thích hợp, Tâm My vớ lấy chiếc gối ngồi một góc trên sofa lòng chợt thấyvui vui. Trong ký ức của cô, mỗi khi bố mẹ nói chuyện với nhau, không phải bốđều nghe theo những lời ba hoa khoác lác của mẹ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-tai-hai/3168343/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.