Tiếng quát của Hàn Đình không làm Uyển Ân ngừng vùng vẫy, cô co chân đá thẳng vào hạ bộ của anh. Cố Hàn Đình nhăn mặt há hốc mồm đau đớn ngã người sang một bên, Uyển Ân lợi dụng thời cơ liền vội thoát thân. Nhưng dù cô có cố gắng thế nào cũng không sao mở cửa được, Cố Hàn Đình ngước mắt nhìn cô đau đớn cố nhã ra từng chữ.
"Em...em có biết hành động vừa rồi của em là đang hủy đi hạnh phúc cả đời của em sau này không hả?"
"Cố Hàn Đình anh đưa tôi vào đây làm gì? Anh mau thả tôi ra!"
Cố Hàn Đình không trả lời cô, cứ thế ôm lấy hạ bộ của mình rồi dần dần nhắm mắt lại nằm im bất động. Hạ Uyển Ân vẫn cứ ra sức mở cửa nhưng không tài nào mở được, quay lại thì thấy anh đã nằm im bất động từ lúc nào. Trong lòng có chút bất an cô lên tiếng gọi.
"Cô thiếu! Anh đừng giả vờ nữa, mau dậy mở cửa cho tôi đi!"
"Cố thiếu! Cố Hàn Đình!"
Vẫn không nhận được một phản ứng nào. Nhìn anh nằm im bất động trên giường Hạ Uyển Ân bắt đầu lo sợ, lúc nãy dường như dùng sức hơi quá thì phải! Cô vội bước đến chạm vào chân anh lay nhẹ gọi thêm lần nữa.
"Cố Hàn Đình anh có nghe tôi gọi không?"
Vẫn không thấy anh phản ứng gì Hạ Uyển Ân hốt hoảng ngồi xuống giường lấy anh giọng điệu hốt hoảng gọi.
"Hàn Đình anh sao thế? Anh đừng doạ tôi, mau mở mắt ra đi! Dì..."
Hạ Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dinh-menh/3644908/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.