Chương trước
Chương sau
Sắc mặt trở nên trầm xuống nhưng Hạ Uyển Ân không quan tâm lời cô ta đang nói, mà điều cô quan tâm chính là hành động âu yếm của cô ta dành cho Hàn Đình nhưng anh không phản kháng. Vừa mấy ngày trước thôi còn nói thích cô, muốn cho cô một danh phận rõ ràng. Vậy mà hôm nay đã tay trong tay với người khác, lời đàn ông nói không đáng tin thế sao? Hay vì cô không xứng đáng có được bất kỳ tình yêu của bất kỳ ai?

Nhìn sắc mặt Uyển Ân anh biết cô đang hiểu lầm mối quan hệ của anh và Thẩm Lưu Ly. Nhưng anh không thể giải thích, và anh cũng đang như phát điên khi nhìn thấy cô và Vỹ Ngôn đang tình tứ nơi này. Chẳng phải cô nói giữa hai người chỉ là bạn bè thân thiết thôi sao? Bạn bè có cần thân mật đến mức đẩy không?

"Mới sáng ra đã ra ngoài hẹn hò, ở nhà không có việc làm sao?"

"Tôi... tôi không phải hẹn hò, chúng tôi..."

"Đình anh đừng cáu gắt như thế . Anh xem người ta cũng cần phải tìm người để lo lắng khi sinh nở chứ! Mà cô cũng khéo chọn nhỉ! Nhìn anh ta cũng không tồi."

"Này cô đừng ăn nói linh tinh, Ân Ân không phải hạng người đó đâu."Vỹ Ngôn vội lên tiếng.

"Bảo vệ nhau như vậy chắc là anh phải say đắm cô ta lắm nhỉ! Cô cũng ghê gớm thật, bụng bầu to thế kia rồi cũng không chịu an phận mà ra ngoài tìm đàn ông. Người đàn ông trước đây của cô chắc không chịu được thói trăng hoa của cô nên mới bỏ rơi cô nhỉ! Hay qua tay nhiều người rồi nên cũng không biết cha của đứa bé trong bụng là ai?"

"Cô im ngay cho tôi!"

Tiếng quát của Cố Hàn Đình làm Thẩm Lưu Ly giật mình im bặt. Dù anh đang tức giận vì thấy cô thân thiết với Vỹ Ngôn, nhưng cũng không chấp nhận cho bất kỳ ai ức hiếp cô dù chỉ là một câu nói. Hất tay Thẩm Lưu Ly ra anh chậm bước đến gần Uyển Ân trầm giọng.

"Về nhà ngay cho tôi."

Hạ Uyển Ân ngước mắt nhìn anh, lời nói này thái độ này là anh đang tin vào lời của cô ta nói về cô sao? Hạ Uyển Ân quay đi với sắc mặt vô cảm đầy thất vọng nói.

"Cố thiếu, chẳng phải anh từng nói tôi có thể tự do làm điều tôi muốn khi xong công việc sao? Công việc tôi đã làm xong, quyền riêng tư gặp gỡ bạn của tôi chẳng lẽ anh cũng muốn quản sao?"



"Nhưng tôi không nói em được tự do ra ngoài hẹn hò thế này.

"Tại sao? Anh là gì của tôi mà đến chuyện riêng tư của tôi anh cũng muốn quản? Anh là gì chứ?"

Cố Hàn Đình tức giận đến siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Tôi là gì của em sao? Tôi là cha của con em đấy! Em vừa lớn tiếng với tôi, vì người đàn ông này mà em lớn tiếng với tôi. Hay lắm, Hạ Uyển Ân tôi xem thường em rồi. Trong bụng còn đang mang thai con của tôi mà lại trước mặt tôi bảo vệ người đàn ông khác. Có phải em thấy tôi quá nuông chiều em nên em không coi tôi ra gì đúng không? Nhìn thấy Cố Hàn Đình đang tức giận vì mấy câu trả lời của Uyển Ân, Thẩm Lưu Ly lại nói.

"Đình chúng ta mặc kệ cô ấy đi, chúng ta có hẹn với nhà thiết kế đấy. Em cũng rất nóng lòng muốn biết váy cưới của em lộng lẫy thế nào, chúng ta mau đi thôi."

Váy cưới? Họ đi thử váy cưới? Nói vậy bọn họ sắp kết hôn rồi sao? Nhìn ánh mắt bất ngờ của Uyển Ân nhìn mình, Hàn Đình rất muốn nói với cô rằng đây không phải là sự thật, nhưng tình thế hiện tại anh không thể nói được. Anh nhàn nhạt nhìn sang Thẩm Lưu Ly nói.

"Cô đi trước, tôi giải quyết chút việc sẽ đến ngay."

"Việc gì nữa chứ, chẳng phải bác gái nói hôm nay anh đã sắp xếp công việc và dành cả ngày cho em sao?"

"Tôi nói cô đi trước không nghe thấy sao?"

Thẩm Lưu Ly hậm hức bước ra vẫy tay gọi taxi, nhìn thấy Thẩm Lưu Ly vừa rời khỏi Hạ Uyển Ân cũng không muốn náng lại nơi đây nữa, cô quay sang nói với Vỹ Ngôn.

"Vỹ Ngôn chúng ta đi thôi."

Hạ Uyển Ân vừa quay lưng đi Cố Hàn Đình liền bước theo nắm lấy tay cô kéo ra xe. Mặc cho cô vùng vẫy phản kháng thế nào anh vẫn nhất quyết đưa cô ra xe. Vỹ Ngôn vội đuổi theo thì bị nhân viên giữ lại.

"Xin lỗi anh chưa thanh toán."



Trịnh Vỹ Ngôn vội thanh toán rồi vội vã đuổi theo, nhưng Hàn Đình đã kéo Uyển Ân lên xe rồi lái đi mất.

Đưa được Uyển Ân lên xe, Hàn Đình liền khóa cửa xe rồi phóng đi thật nhanh. Hạ Uyển Ân không biết anh muốn làm gì, cô quay sang nhìn anh tỏ rõ thái độ mắng.

"Cố Hàn Đình anh thả tôi xuống, anh muốn đưa tôi đi đâu hả?"

"Về nhà."

"Anh...anh có quyền gì mà xen vào quyền riêng tư của tôi chứ? Dừng xe! Tôi nói anh dừng xe. Nếu không tôi nhảy xuống đấy!"

"Em dám!"

"Anh ..."

Hạ Uyển Ân vô cùng tức giận nhưng không thể làm gì anh. Nhảy xuống xe thì cô không dám vì vẫn còn con của cô trong bụng, đành nhẫn nhịn quay đi không nói gì với anh nữa.

Xe dừng lại trong khuôn viên biệt thự của Hàn Đình. Anh bước xuống xe bước sang bế cô đi thẳng vào trong, Hạ Uyển Ân vùng vẫy vừa đánh vừa mắng anh vẫn cứ thế mang cô thẳng lên phòng mình. Hạ Uyển Ân đưa ánh mắt cầu cứu nhìn quanh nhà, vừa thấy Phương Vãn Tình cô liền gọi lớn.

"Dì Phương cứu cháu!"

Phương Vãn Tình không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không dám đứng ra can ngăn. Anh cứ thế bế thắng đưa cô vào phòng mình rồi chốt cửa lại. Đặt cô xuống giường chế ngự cô dưới thân anh quát.

"Em quậy đủ chưa?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.