Mấy ngày qua sau khi nhận được lời tỏ tình bất ngờ của Hàn Đình, tâm trí của Uyển Ân lúc nào cũng như đang lơ lửng nơi đâu vậy, chẳng tập trung được vào chuyện gì. Đang thơ thẩn thì lại nhận được điện thoại của Vỹ Ngôn.
"Ân Ân cậu rảnh không? Chúng ta gặp nhau một chút đi!"
Uyển Ân nhìn lại đồng hồ thì chỉ mới chín giờ sáng, công việc trong nhà cũng đã xong. Tính ra từ ngày vào Cố gia đến nay đã hơn hai tháng cô chưa lần nào gặp lại Vỹ Ngôn. Hôm nay ra ngoài một chút chắc sẽ không vấn đề gì đâu nhỉ!
"Cậu đợi mình một lát, mình báo với Cố thiếu một tiếng rồi gọi lại cho cậu
sau."
"Um."
Hạ Uyển Ân tắt điện thoại bước ra sảnh lớn tìm kiếm Cố Hàn Đình, nhìn ngó mãi cũng chẳng thấy anh đâu, nghĩ anh đang ở trong phòng trong lòng cô có chút do dự. Lần trước vào phòng liền bị... Có nên lên không? Hạ Uyển Ân chần chừ đứng dưới bật thang định bước lên lầu thì dì Phương đã lên tiếng.
"Cháu tìm gì thế?"
"Dạ...à cháu định xin phép thiếu gia ra ngoài một chút."
"Thiếu gia không ở nhà, nếu cháu có việc cứ đi đi, lát nữa cậu ấy về dì nói giúp cháu."
"Vậy cháu cảm ơn dì trước ạ."
Hạ Uyển Ân mừng rỡ vội vã ra ngoài. Khu của Cố Hàn Đình ở xe buýt không được phép vào nên Uyển Ân phải đi bộ khá xa thì mới đến được trạm xe. Dù là phải đi bộ khá xa nhưng chỉ cần nghĩ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dinh-menh/3644572/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.