Phó Trạch Dương kéo Cổ Hàn Đình rời khỏi Cố gia, biết bà ấy nhiều mưu mô, nếu để Hàn Đình ở lại thêm nữa e là sẽ thêm chuyện. Nhìn sắc mặt của Cố Hàn Đình Phó Trạch Dương có chút lo lắng nói.
"Tôi biết cậu đang rất khó chịu, nhưng đừng quá mất bình tĩnh lúc này. Cậu có thể chịu đựng hai mươi mấy năm, chẳng lẽ thêm chút thời gian ngắn chẳng lẽ không nhịn được sao?"
"Tôi biết, nhưng tôi lo cho ba tôi. Không ngờ bà ta lại gấp rút như vậy thôi."
"Cậu yên tâm, mũi thuốc đó sẽ có hiệu lực trong tám giờ đồng hồ, nếu bà ta không cho người làm các xét nghiệm thì sẽ không phát hiện ra gì đâu."
"Hy vọng là vậy."
"Có một chuyện tôi vẫn chưa nói với cậu."
"Chuyện gì?"
"Tôi có lần vô tình nhìn thấy mẹ kế của cậu và Thẩm Ngạo Bằng...ra vào khách sạn một cách mờ ám. "
Cố Hàn Đình vô cùng kinh ngạc quay sang nhìn Phó Trạch Dương. Ra vào khách sạn một cách mờ ám! Chẳng lẽ bà ta và Thẩm Ngạo Bằng kia có gì đó với nhau sao?
"Cậu chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn, tuy bọn họ không đi cùng nhau nhưng lại cùng đến một
phòng. Tôi thấy tò mò nên đã tự mình điều tra, biết được gian phòng đó chỉ có duy nhất Thẩm Ngạo Bằng thuê trong nhiều năm qua. Ngoài ông ta ra chưa có bất kỳ ai thuê căn phòng này, và vị khách duy nhất chính là mẹ kế của cậu. Cậu nói xem có đáng ngờ không?"
"Đúng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-lan-dinh-menh/3644571/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.