Duy Duy xạ trị bằng hóa chất xong, nôn mửa thê thảm. Có lẽ do bệnh, hoặc do trước đó một ngày thiếu thốn nghỉ ngơi.
“Thỏ Thỏ, anh là người xấu!” Nước mắt cô hoen ố bờ mi, muốn khóc cũng khôngxong, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm một cục, trông thật thảm thương.
Cô vừa thổ lộ vừa cưỡng đoạt nụ hôn, thế mà bị anh hờ hững đẩy ra.
“Đi đến bệnh viện, làm chuyện đứng đắn quan trọng hơn.” Cũng chỉ nói một câu như thế.
Những thứ khác anh không muốn nhắc trong giai đoạn này. Cho nên điều thổ lộ của cô là chuyện thiếu đứng đắn và bị từ chối sao?
Hic, nghĩ tới vẫn rất đau lòng! Thân thể thật khó chịu, lúc lạnh lúc nóng.
“Haiz, chị thật tội nghiệp quá.” Cô nằm trên giường, bên tai truyền tới tiếng thở dài của Hi Hi.
Căn phòng này xa lạ. Truyền hóa chất xong, Thỏ Thỏ kéo chiếc vali rỗng và mang cô về nhà.
Cô đang nằm trên giường của anh, hic hic hic!
Cô thật đáng thương, tâm trạng cô độc, cơ thể đau đớn, cứ để cô chết quách cho xong! Nếu có thể chết trên giường của anh, cô cũng rất hạnh phúc.
Cô bắt đầu giọt ngắn giọt
“Hi Hi à, đã khuya rồi em về nhà đi. Nơi này để anh lo.” Trong mơ hồ, cô nghe anh nói với Hi Hi rồi có tiếng đóng cửa.
Đêm – căn phòng chìm trong thinh lặng. Mọi sự vật đều như chết dần. Quá đáng thương, chỉ còn một mình cô đơn độc.
Cô mang bệnh, cô sắp chết cháy, phải làm sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-hiem-cua-tieu-do/2134460/quyen-4-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.