Ngoài cửa có tiếng ‘cách’ mở khóa vang lên
Trong lúc cô đang khóc đến khàn cổ họng, anh đã trở về.
Vốn nghĩ cô đang nằm trong phòng ngủ say, nhưng bây giờ lại ngồi dưới sànphòng khách khóc như một đứa trẻ, khiến Tiêu Đồ tức giận.
“ChuDuy Duy, sao em ngồi bệt ở đây khóc hả?” Tốt nhất hãy đưa lí do chínhđáng đủ thuyết phục được anh. Một người vừa mới xạ trị xong, sao lạithương tâm chẳng để ý gì mà ngồi bẹp trên sàn nhà khóc ngon lành thếkia?
“Anh không đi hẹn hò?” Cô ngơ ngác, bỗng chốc vui sướng quên mất thương tâm.
“Anh đi mua điểm tâm.” Anh giơ túi nilon đựng cơm cháo trong tay lên.
Hóa ra anh chỉ đi ăn bữa sáng thôi.
“Anh và Vương Linh Linh quan hệ tốt quá!” Mùi chua lét toát ra khắp phòng ai cũng ngửi được.
Thấy cô bặm môi, anh đành phải giải thích.
“Cô ấy hẹn anh đi ăn sáng, nhưng anh không đủ thời gian. Sợ em tỉnh dậy đói bụng, nên cúp điện thoại xong là anh đi xuống lầu mua hai phần điểmtâm: cho em và cho anh.” Giải thích cụ thể như vậy chắc được rồi nhỉ?
Vốn dĩ định tự tay nấu cháo cho cô, nhưng tối qua có người ôm anh chặt cứng, không để anh có chút cơ hội rời khỏi.
Anh chỉ mua hai phần điểm tâm cho cô và cho anh… không chia sẻ cùng ngườikhác? Nước mắt Duy Duy đang giàn dụa, bỗng nín bặt mỉm cười ngay.
“Chúng ta chẳng xa nhau được, chúng ta hợp lắm, đúng không? Đúng không?” Cô quấn quít lấy anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-hiem-cua-tieu-do/2134461/quyen-4-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.