Trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Đồ đã rời giường. Tối quaanh mất ngủ, lăn qua lộn lại vẫn không thể đi vào giấc điệp một cách yên ả, trong đầu chứa toàn hình ảnh của cô nhóc đáng giận kia.
Hễ nhắm mắt là câu nói: ‘Vậy anh có muốn gần gũi em không?’, rồi cái cách cô ôm eo ngước mắt nhìn, gây phiền nhiễu anh.
Bây giờ anh tuyệt đối không muốn làm một tên ‘gian phu’ có thể tùy tùy tiện tiện bị vứt bỏ!
Anh mở cửa chuẩn bị đi ăn sáng, thì cái dáng u ám cuộn tròn người lại một cục kia làm anh dừng bước. Sao cô còn ở chỗ này?
“Chu Duy Duy! Sao em không về nhà đi?” Anh cao giọng hỏi.
Anh tức giận, không phải vì thái độ mặt dày mày dạn của cô, mà vì cách côngồi cả đêm ngoài cửa chẳng có tiếng động nào. Tuy tối qua sau khi đóngsập cửa xong, anh vào nhà vẫn lo lắng cố tình mở điện thoại lên.
Sáng sớm yên tĩnh, nhưng tiếng anh quá lớn khiến Duy Duy mơ màng ngẩng đầu,đôi mắt sâu thẳm nhìn anh chăm chú, khó phân biệt ý nghĩa.
Côngồi như thế cả đêm sao? Tiêu Đồ chẳng biết nên nói gì, vì vẻ mặt lúcnày của cô rất giống một con cún nhỏ bị vứt ngoài đường, đang mong chờchủ nhân đón về.
“Anh muốn đi đâu, em đưa anh đi nhé?” Cô đáng thương nói.
Đừng dùng chiêu này đối phó với anh, càng đừng hy vọng anh mềm ý!
“Anh đi ăn sáng!” Mặt anh không thay đổi trả lời.
“Cho em đi chung với? Em cũng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-nham-hiem-cua-tieu-do/2134459/quyen-4-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.