Hoài Phong bước ra khỏi xe, ánh mắt lướt qua khung cảnh trước mặt. Căn nhà nằm sâu trong một con hẻm nhỏ, tách biệt hẳn với sự ồn ào của phố thị. Bầu trời đã ngả màu xám xịt, những cơn gió se lạnh lướt qua từng ngọn cây trơ trụi. Xung quanh, tiếng gió xào xạc vang lên như những lời thì thầm vô hình, khiến không khí trở nên nặng nề.
Căn nhà của Khương Vĩ nằm khuất dưới những tán cây cũ kỹ, tường phủ đầy rêu xanh, cánh cửa gỗ nâu cũ kĩ và nứt nẻ, như đã trải qua bao năm tháng im lìm.
Ánh sáng từ những ngọn đèn đường hắt vào chỉ làm căn nhà thêm phần cô quạnh. Có gì đó hoang hoải, lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó.
Hoài Phong khẽ rùng mình, nhưng rồi anh bước về phía trước, theo sau Khương Vĩ. Bước chân của anh như nặng trĩu trong bầu không khí ngột ngạt này. Một cảm giác không rõ ràng len lỏi trong lòng, vừa là sự tò mò, vừa là sự bất an khó tả thành lời.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Khương Vĩ bước vào trước, để lại Hoài Phong một mình đứng trước ngưỡng cửa vài giây. Cuối cùng, anh hít một hơi thật sâu rồi bước theo vào bên trong.
Căn nhà tuy nhỏ nhưng toát lên một vẻ lạnh lùng, tĩnh mịch. Những bức tường trắng bệch như không có sức sống, chỉ có vài bức tranh treo lẻ loi, tạo cảm giác xa lạ. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn mờ ảo chiếu lên khắp căn phòng, đổ những bóng dài lên các đồ vật, làm cho mọi thứ dường như vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713238/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.