Cánh cửa phòng giam từ từ mở ra, và Hoài Phong bước ra trong bộ quần áo đơn giản, gương mặt hốc hác, mệt mỏi như vừa trải qua một cuộc chiến nội tâm đầy giằng xé. Ánh sáng đèn nê-ôn nhạt nhòa phủ lên gương mặt anh, làm nổi bật những đường nét cứng cỏi nhưng cũng hằn sâu sự cô độc. Đôi mắt xanh thẳm của anh vẫn sáng lên, nhưng bên trong đó chứa đựng biết bao nổi lo âu không tên.
Khương Vĩ đứng lặng yên, cảm giác như cả thế giới đột ngột ngừng lại khi cậu nhìn thấy Hoài Phong. Từng nhịp đập của trái tim như nghẹn lại trong lồng ngực.
Mái tóc anh ướt đẫm mồ hôi, ánh mắt trĩu nặng vì những đêm dài thiếu ngủ, nhưng trong đó, Khương Vĩ vẫn thấy một sức mạnh tiềm tàng, một ánh nhìn khiến cậu phải chao đảo. Không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt khi Hoài Phong chậm rãi bước về phía cậu.
“Khương Vĩ…” Hoài Phong cất tiếng gọi, giọng anh trầm thấp, mang theo một chút run rẩy, như chiếc lá mỏng manh trước cơn bão.
"…Cậu thật sự đến đây vì tôi ư?"
Khương Vĩ nuốt nước bọt, cảm xúc hỗn loạn xoáy sâu trong lòng cậu. Cậu muốn phủ nhận, muốn nói rằng bản thân không hề muốn có mặt ở đây, nhưng sự lo lắng và bối rối đã dâng tràn, bao trùm cả cơ thể:
“Tôi chỉ đến vì cảnh sát yêu cầu.” Cậu trả lời, cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói lại mang theo sự gắt gỏng, không thể che giấu những mâu thuẫn trong lòng.
Hoài Phong chăm chú nhìn cậu, ánh mắt anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713237/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.