Ngay lúc này trong phòng quản lý vang lên tiếng chuông inh ỏi, những bác sĩ và y tá vội vã, gấp rút chạy đến phòng bệnh của Hoài Phong. Hành lang yên tĩnh bỗng chốc trở nên náo động. Khương Vĩ đang đi dọc theo hành lang thì cũng nghe thấy tiếng chuông báo. Cậu khẽ quay người lại nhìn về phía hành lang.
Có chuyện gì vậy? Chuông báo đó của bệnh nhân nào thế? Không biết lại có chuyện gì nữa đây?
Khương Vĩ nghĩ vậy nhưng lại thôi. Dù gì cũng không liên quan đến cậu, cho nên cậu không quan tâm đến nó là mấy, dù sao thì ở đây đã có các bác sĩ và y tá lo liệu. Cậu chỉ là người ngoài cuộc không có quyền can thiệp vào chuyện của bọn họ, số phận của con người cũng đã sớm được ông trời định đoạt rồi. Còn lại tùy vào hai chữ " Số phận "
Cậu chỉ lắc đầu ngao ngán, bệnh viện là vậy, không bao giờ là không căng thẳng. Những tiếng chuông báo hiệu nguy hiểm cứ âm thầm mà vang lên inh ỏi. Cứ mỗi phút trôi đi thì lại có một vài tiếng chuông như vậy vang lên, những sinh mạng nhỏ nhoi đơn thuần không chống chọi lại những căn bệnh quái ác cứ thế mà rời xa dương thế. Còn có những trường hợp chẳng kịp nói câu nào thì đã nhắm mắt buông xuôi, bỏ lại những người thân ở trên hạ giới cùng một nổi buồn vô tận.
Cậu quay người lại định đi tiếp, thì vô tình có một chị y tá lướt ngang qua cậu. Mái tóc dài óng ả, cùng với bộ đồng phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713230/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.