Cánh tay cậu lúc này vẫn đang không ngừng rỉ máu. Cậu mặc kệ chuyện đó, thứ cậu quan tâm nhất lúc này chính là Hoài Phong. Chẳng lẽ cậu đã thật sự sai sót ở chỗ nào sao? Gương mặt cậu lộ rõ vẻ lo lắng. Cậu loạng choạng đừng dậy và nhanh chóng chạy đến chỗ của anh.
Có lẽ nào cậu lại một lần nữa lặp lại sai lầm của quá khứ? Chẳng lẽ sắp có một mạng người nữa phải chết dưới đôi bàn tay của cậu. Chẳng lẽ như người ta đã nói cậu chính là một kẻ " Xui xẻo "
Cậu cứ thế mà vội vàng chạy đến phòng của Hoài Phong. Cậu đẩy mạnh cửa bước vào thì thấy chỉ còn có một chị y tá và một vị bác sĩ ở lại cạnh giường của anh. Đập thẳng vào mắt cậu là gương mặt bình thản của Hoài Phong. Bỗng chị y tá cất tiếng nói:
" Nếu chỉ là chuyện như này thì phiền anh đừng nhấn chuông khẩn cấp được không? Chúng tôi cũng có nhiều chuyện bận lắm đấy. "
" Tôi cũng đâu muốn đâu? Tại ở đây không ai nói chuyện với tôi, nó khiến cho tôi cảm thấy hơi chán nên mới bước ra khỏi giường, ai có ngờ đâu mà là trượt chân té đụng trúng vào cạnh bàn đâu chứ! Mà xui xẻo thay là đụng vào vết thương cận nguy hiểm, cho nên tôi cảm thấy hơi lo sợ, mới đánh liều bấm nút khẩn cấp thôi!" Nở nụ cười giả trân.
( Sự thật là Hoài Phong đã tự đấm mạnh vào vết thương của mình. )
Lúc này Hoài Phong vẫn chưa biết Khương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713231/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.