" Kết quả cũng có thể sai sót mà. Đâu phải lúc nào cũng đúng đâu. Nhìn giống Omega thật. Nếu là Alpha thì cậu chỉ có thể là Alpha lặn thôi!" Hoài Phong bình thản đáp.
" Tôi là Alpha trội!"
" Hể? Gì??thật à? Hay cậu đùa tôi đấy? Nhìn đâu cũng thấy giống Omega thế kia mà!" Gương mặt lộ rõ vẻ bất ngờ.
Lúc này Khương Vĩ đã thật sự tức giận rồi. Cậu không nói gì thêm chỉ liếc mắt nhìn Hoài Phong rồi đẩy mạnh cửa một cách khó chịu và bước nhanh ra khỏi căn phòng. Bỏ lại mình anh vẫn đang ngơ ngác, căn phòng bỗng chốc chìm vào khoảng không yên tĩnh, anh vẫn không hiểu tại sao Khương Vĩ lại bỏ đi một cách vô cớ như vậy? Anh đã làm gì đâu, chỉ mới hỏi có mấy câu thôi mà.
" Khương Vĩ!! Cậu đi đâu vậy?? Khương Vĩ!!" Gọi lớn tên cậu với hy vọng có thể níu kéo được em.
Nhưng đáp lại anh chỉ có một khoảng không trống vắng. Hoài Phong chỉ ngồi đó vương mắt nhìn cánh cửa vẫn còn đang động đậy trong khoảng không vô định. Đâu đấy trong không khí vẫn còn thoang thoảng một mùi hương dịu nhẹ, không quá ngọt, cũng không quá gắt, nó chỉ nhè nhẹ nhưng thật quyến rũ, một mùi hương ngọt ngào.
" Mùi gì vậy? Sao từ lúc nãy tới giờ mình không ngửi thấy mùi này nhỉ? Là Pheromone à? Nhưng mùi này không phải của mình. Là của cậu ta à?" Nói rồi anh khẽ cảm nhận mùi hương.
" Thơm thật! Vậy cậu ta là Alpha thật rồi. Dùng cách này để trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713229/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.