Hoài Phong vừa ngắt điện thoại thì cùng lúc này Khương Vĩ cũng chậm rãi đẩy cửa bước vào. Cậu ngại ngùng lấy tay xoa xoa sau đầu, giọng điệu có chút bối rối nói:
" Xin lỗi anh! Tôi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người rồi. Tại tôi để quên một vài dụng cụ y tế nên quay lại lấy. Thành thật xin lỗi anh! Hai người cứ nói chuyện tiếp đi, không cần quan tâm đến tôi. Anh cứ xem tôi như vô hình là được! " Hai gò má của Khương Vĩ chợt ửng đỏ lên vì ngượng ngùng.
Cậu tự thầm trách bản thân sao lại hậu đậu đến như vậy. Chỉ có vài dụng cụ y tế nhỏ nhặt cũng để quên cho được. Thấy Hoài Phong không nói gì mà cứ nhìn chằm chằm vào cậu, nó càng khiến cậu bối rối hơn. Không biết phải xử lý làm sao trong tình huống này.
Cậu chỉ coi như không thấy gì vội vã chạy lại chiếc bàn đặt ở cạnh giường của Hoài Phong. Trước khi lấy những dụng cụ y tế đi, cậu còn không quên e dè đảo mắt nhìn lên gương mặt của anh ta.
Cậu chỉ sợ bản thân sẽ chọc giận Hoài Phong, rồi anh ta sẽ bắt cậu về để tra tấn tinh thần. Có thể anh ta sẽ quăng cậu xuống chảo dầu rồi lột lông cũng không chừng. Chỉ mới nghĩ tới thôi cũng đã khiến cậu rùng mình mà nổi hết cả da gà, tái xanh mặt mày. Ai đoán trước được tương lai sau này đâu, cẩn thận thì tốt hơn.
Cậu vội vàng cần những dụng cụ y tế trong lòng bàn tay và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713228/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.