Nghĩ vớ vẩn một hồi thì cậu cũng quay về thực tại. Cậu khẽ tháo những băng gạt quấn quanh miệng vết thương của Hoài Phong ra. Cậu cẩn thận sát trùng từng chỗ một cách khéo léo, nhanh nhẹn và lưu loát. Đường kéo của Khương Vĩ vô cùng nhanh gọn, dứt khoát, quan sát chỗ vết thương đã từng bị trúng đạn cậu khẽ nhíu mày:
" Nói hồi phục nhanh hơn mình nghĩ."
Một lúc sau thì cũng đã thay băng gạt và sát trùng vết thương xong. Lúc này bỗng bụng cậu chợt réo lên, ngước mặt lên nhìn đồng hồ thì cũng đã 12h30.
" Mới đó mà đã trưa rồi! Sáng giờ trong bụng mình vẫn chưa có gì ngoài nước. Chắc phải đi xuống dưới căn tin bệnh viện ăn chút gì đó lót dạ thôi!"
Vừa dứt câu cậu bước ra khỏi phòng bệnh đi dọc theo dãy hành lang và đi xuống dưới căn tin.
_____ Chuyển cảnh buổi chiều___
Lúc này cậu đang đứng bên ban công trên dãy hành lang của bệnh viện. Khương Vĩ khẽ đưa đôi mắt màu đen tuyền của mình, một màu đen huyền bí và mờ ảo. Một ánh mắt sâu thăm thẳm như bầu trời đêm mây, ánh mắt tựa như chứa đựng nhiều nỗi phẫn uất, những chấp niệm,nỗi lòng khôn nguôi. Khi nhìn kĩ lại thì nó giống như một ánh mắt thờ ơ vô cảm. Nó khiến cho người trước mặt khi nhìn thẳng vào đôi ngươi đen tuyền đó cảm thấy ngột ngạt và khó đoán được suy nghĩ cũng như là tâm tư, tình cảm của Khương Vĩ.
Khương Vĩ khẽ đưa ánh mắt vô định nhìn về phía xa xăm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713223/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.