Vẻ mặt của Khương Vĩ lúc này chợt thay đổi. Cậu khẽ nhíu mày đưa đôi mắt lạnh lẽo vô hồn nhìn chằm chằm vào Hoài Phong. Giọng điệu vui vẻ lúc nãy cũng chẳng còn, thay vào đó là một chất giọng đầy sự dò xét và phòng bị.
" Nghiêm túc chút đi. Tôi không đùa với anh đâu, nhìn bộ dạng với phong thái, còn có cả thân thủ nhanh nhẹn của anh khi vừa mới tỉnh lại, sự phòng bị và phản ứng có điều kiện đó đã khiến tôi một phần nào đoán ra được rồi."
Đôi môi của Hoài Phong bất giác nở nụ cười. Giọng điệu cợt nhả nói:
" Vậy cậu đoán tôi là xã hội đen à? "
" Đúng vậy!" Giọng nói dứt khoát cùng ánh mắt kiên định.
Hoài Phong khẽ kéo cậu lại và thì thầm vào tai. Đôi môi anh còn bất giác nở nụ cười kì lạ:
" Cậu cũng thông minh đấy! Nhưng mà vẫn còn thua xa những tên tôi từng gặp, xã hội đen hả? Tôi không đơn giản như vậy đâu. Tôi còn cao hơn như vậy cơ, dù sao thì cũng cảm ơn bác sĩ Lục đây đã cứu tôi, ơn này nhất định tôi sẽ báo đáp."
"..."
Khương Vĩ không biết nói gì hơn cậu đành lẳng lặng thu dọn lại dụng cụ y tế. Cậu khẽ đảo mắt liếc nhìn phong thái bây giờ của Hoài Phong. Một thần thái tao nhã điềm tĩnh đến đáng sợ. Mặc dù chỉ dùng lời nói để đối đáp nhưng với chất giọng trầm ấm lại xen lẫn chút cảm xúc vô cảm của anh ta cũng đã khiến cậu bất giác cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713224/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.