Trong hư không cậu thấy mình đang đứng trên một vách đá chênh vênh. Những cơn gió lạnh lẽo như cắt vào da thịt không ngừng dồn dập vào toàn cơ thể của Khương Vĩ.
Ở trước mắt cậu là những thứ gì đó dị dạng không rõ hình dáng. Trong miệng bọn chúng còn không ngừng lẩm bẩm những điều gì đó. Hốc mắt thì đen ngòm và sâu thẳm như đang chất chứa đầy sự tham vọng.
Bọn chúng không ngừng bò đến chỗ Khương Vĩ đưa ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt. Cậu hoảng sợ không ngừng lùi lại về sau, bỗng dưng từ dưới đất có một chiếc rễ cây nhô lên quấn quanh bàn chân nhỏ nhắn của Khương Vĩ làm cậu vô thức mà ngã nhào xuống.
Ánh mắt cậu bỗng nhìn xuống dưới vực sâu, dưới đó không có gì ngoài một màu đen huyền bí, không có nổi một chút ánh dương nào chiếu rọi vào chỉ có duy nhất một màu đen tuyệt vọng. Khi cậu quay mặt lại nhìn thì đám quái vật đó đang đến rất gần với Khương Vĩ. Lúc này cậu mới có thể nghe được bọn chúng đang nói gì. Những tiếng nói phát ra giống như một chiếc radio đã cũ, không nghe rõ nhưng lại vô cùng chói tai:
" Lục Khương Vĩ!! Mày hãy chết đi. Mày chẳng làm được tích sự gì cả? Nhìn em mày đi. Nó tài giỏi biết bao nhiêu. Mau cút ra khỏi nhà tao. Mày chỉ giỏi đem lại tai tiếng cho người khác!!"
" Người ngoài mày còn giết được. Vậy người nhà đối với mày chắc như là cỏ rác thôi! Cút đi cho đỡ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713222/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.