Trên cơ thể Hoài Phong bây giờ không có chỗ nào là lành lặn cả. Những vết thương không nhỏ thì cũng lớn nặng hơn nữa là còn bị trúng đạn. Nếu không kịp thời xử lý e rằng khó qua khỏi. Thấy gương mặt cậu có vẻ căng thẳng một người hộ tá liền lên tiếng hỏi:
" Ca phẫu thuật này có thể thực hiện được kh-"
Vẫn chưa kịp nói dứt câu thì Khương Vĩ đã cắt lời của hộ tá:
" Tỉ lệ thành công khoảng 45℅ vẫn còn cơ hội cứu chữa. Mau đem dụng cụ đến đây cho tôi và bật đèn đỏ chuẩn bị ca phẫu thuật "
" Rõ!"
Đèn căn phòng chợt tắt một ánh đèn chuyên dụng được bật lên. Căn phòng bất chợt chìm vào trong khoảng không im lặng, nó im lặng đến nỗi có thể nghe được cả tiếng tim đập và cả tiếng các dụng cụ y tế va chạm vào nhau.
Khương Vĩ không nghĩ ngợi gì nhiều cậu quay người lại với tay lấy con dao 11 chuyên dụng trong các ca phẫu thuật. Khi vừa cầm con dao lên bỗng dưng những dòng kí ức lúc đó bất chợt ùa về.
" Bác sĩ Lục nhịp tim bệnh nhân đang đi xuống!!" Hộ tá.
" Động mạch chủ có vấn đề xảy ra!! Mau xử lý!!" Hộ tá.
" Bác sĩ Lục... nhịp tim của bệnh nhân đã ngừng hoàn toàn. Không còn dấu hiệu của sự sống." Hộ tá.
" Tất cả là tại hắn ta!! Nếu như hắn không thực hiện ca phẫu thuật thì ba tôi sẽ không chếtt!!" Người nhà bệnh nhân.
" Thằng bác sĩ khốn nạn mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713221/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.