Nói rồi người ngư dân lấy từ trong túi ra một chiếc điện thoại và liên lạc cho Khương Vĩ. Lúc này cậu vẫn còn đang say giấc nồng trên chiếc giường êm ấm của mình. Bỗng tiếng chuông điện thoại đột ngột phát ra làm cậu giật mình.
Cậu mơ mơ màng màng khẽ lay động đôi hàng mi từ từ mở mắt dậy. Cậu cầm lấy chiếc điện thoại miệng vẫn còn đang ngáp ngủ nói:
"Oa~ Alo! Tôi Khương Vĩ nghe đây. Có chuyện gì sao?"
Giọng nói bên đầu dây có chút vội vã:
"Cậu là Khương Vĩ đã từng làm bác sĩ đúng không?"
Nghe câu nói này cậu có chút bối rối. Tự nhiên mới 2 giờ sáng lại có người gọi điện cho mình. Còn hỏi cậu đã từng làm bác sĩ phải không khiến cậu có chút hoang mang. Cậu ngồi bật dậy và cố gắng thăm dò tình hình bên đầu dây bên đó.
" Vâng! Nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi. Không biết có chuyện gì không ạ?"
Cậu vừa dứt câu thì đầu dây bên kia có vẻ vui mừng nói:
" Cậu có thể đến bệnh viện XXx của địa phương ngay bây giờ được không? Hiện tại ở đây đang có một người bị thương rất nặng và cần phải phẫu thuật gấp. Cậu có thể đến đây giúp cậu ta không? "
" Tại sao tôi phải đến đó giúp cậu ta? Ở đó không có bác sĩ à? "
" Có nhưng ở đây không có ai đủ trình độ để thực hiện cuộc phẫu thuật này ngoài cậu hết."
" Nhưng nó không phải nghĩa vụ của tôi với lại tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em/3713220/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.