Nghe thấy giọng nói lè nhè đó thì có lẽ Sở Tu Kiệt đang say rồi. Diệp Châu Anh mệt mỏi xoa xoa trán. Sao lại gọi cho cô chứ ?
“Sở Tu Kiệt ? Anh gọi cho tôi vào giờ này làm gì ?”
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Diệp Châu Anh. Bỗng Sở Tu Kiệt cảm thấy mình không mở miệng nói nổi. Mấy ngày nay, cuộc sống không còn cô bên cạnh, anh bắt đầu cảm thấy thiếu, cảm thấy lẽ ra cuộc sống của mình không nên là như vầy. Buồn phiền thì lại uống rượu, không ngày nào là Sở Tu Kiệt ở trong trạng thái tỉnh táo. Có lẽ hôm nay do quá say, anh kìm lòng không được liền ấn số gọi cho cô.
“Em...Châu Anh... Anh...Anh rất nhớ em.”
Diệp Châu Anh bỗng thấy thật muốn cười. Người chia tay cô là anh. Bây giờ, người gọi điện tới làm phiền cô lúc 3 giờ sáng cũng là anh.
“Sở Tu Kiệt, anh nói mà không biết ngượng mồm sao ? Nếu anh gọi tôi chỉ để nói mấy lời như vậy thì tôi cúp máy đây.”
“Khoan đã...Châu Anh, em nghe anh nói một chút.”
Diệp Châu Anh dừng động tác, cố gắng kiên nhẫn không bấm vào nút tắt cuộc gọi.
“Chúng ta...chúng ta có thể làm lại từ đầu được không ? Châu Anh, anh nghĩ mình không thể sống thiếu em được. Anh sẽ không đòi hỏi chuyện kia nữa, tuyệt đối không nhắc tới nữa. Quay lại với anh, được không?”
“Sở Tu Kiệt, anh tỉnh táo lại đi. Tôi cúp máy đây.” Nói rồi Diệp Châu Anh liền cúp máy. Nhìn chằm chằm điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em-chi-co-the-la-toi/2890449/chuong-29.html