Sáng hôm sau tỉnh giấc, Diệp Châu Anh vẫn không thấy Sở Bách Nhiên trả lời tin nhắn của cô. Cô lấy làm lạ, tính đợi vệ sinh cá nhân xong sẽ sang nhà kiếm anh.
Sau khi soạn xong đồ đạc để chuẩn bị đi làm, Diệp Châu Anh bước ra khỏi nhà mình, khóa cửa lại. Cô chần chừ đứng trước nhà Sở Bách Nhiên, rồi đưa tay lên ấn chuông. Hai hồi chuông vang lên, không một tiếng động. Diệp Châu Anh nhíu mày, lại đưa tay lên ấn chuông một lần nữa. Vẫn không có ai ở nhà. Có lẽ anh đã đến công ty rồi ? Nhưng vì sao lại không trả lời tin nhắn của cô chứ ? Bảo thích cô xong liền chơi trò mất tích luôn sao ?
Thấy không ai ra mở cửa, Diệp Châu Anh không kiên trì nữa, đành đi làm vậy.
Lái xe đến bệnh viện, Diệp Châu Anh thông thả vừa gặm bữa sáng vừa đến văn phòng khoa của mình. Dọc đường đến văn phòng, lâu lâu lại có những ánh mắt nhìn ngó cô. Diệp Châu Anh khó hiểu. Đến trước cửa văn phòng khoa Dược, Diệp Châu Anh đẩy cửa bước vào. Giờ thì có lẽ cô đã hiểu vì sao hôm nay cô chả làm gì mà lại gây sự chú ý tới vậy rồi. Một bó hoa hồng to hơn nửa người đặt trên bàn cô, khóe miệng Diệp Châu Anh giật giật. Cái quái gì thế này ? Bước lại gần bàn, cô cầm tấm thiếp trên bó hoa lên xem.
“Chậc chậc, dược sĩ Diệp của chúng ta thật là được đàn ông săn đón nha. Ngày đầu tiên đi làm lại liền có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-lua-chon-cua-em-chi-co-the-la-toi/2890448/chuong-30.html