Chương trước
Chương sau
Lâm Nhi, nếu có một ngày ta có thể sửa được con đường trường sinh, thì trên đường này, nhất định có ngươi và ta.

Một năm nọ, hoa sơn trà nở đầy sau đỉnh Tiểu Ngọc, có hai đạo thân ảnh đang đuổi nhau, liên tục cười đùa.

Đuổi tới đi, ha ha ha, nếu như ngươi đuổi kịp ta, ta sẽ để cho ngươi.

Ha ha ha.

Hình ảnh lại chuyển.

Lâm Nhi, gần đây ta bận bế quan tu hành, sư môn kỳ vọng rất nhiều với ta, ta không thể khiến bọn họ thất vọng được, chỉ sợ làm lơ đãng Lâm Nhi.

Ngươi bế quan của ngươi đi, sau này đừng tới gặp ta.

Một năm kia, trước động bế quan ở đỉnh Phá Thiên, lưu lại, chỉ là bóng lưng bị tức tới bất tỉnh.

Lâm Nhi, ngươi không nên.

"Ngài là Lâm Giang tán nhân, Giang Lâm Nhi đạo hữu?"

Một luồng thanh truyền vào trong tai, khiến người đang rơi vào kỷ niệm là Giang Lâm Nhi giật mình.

Hiện tại nàng đang núp ở một mỏm đá nham thạch, che dấu khí tức, thân hình, cũng đem tiên thức lan truyền trong phạm vi mấy trăm dặm.

Nhưng cho tới khi truyền thanh tới tai thì Giang Lâm Nhi vẫn không thể phát hiện ra tung tích của đối phương ở đâu.

Cao thủ che dấu!

Một con cá biển bơi tới, hóa thành một người có gương mặt hiền hậu trước mặt Giang Lâm Nhi, lão thần tiên tóc hoa râm, chủ động biểu lộ ra khí tức cảnh giới.

Thiên tiên cảnh sơ kỳ.

Giang Lâm Nhi lặng lẽ giơ tay lên, nắm cán đao sau lưng, tuy đang ở dưới đáy biển, có áp lực nước cường đại nhưng cả hai bên đều có tiên lực thiên tiên cảnh hộ thân, không khác gì đứng trên mặt đất bằng phẳng cả.

"Đạo hữu là người nào?"

Người nào à?

Dĩ nhiên là đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ nghe được Giang Lâm Nhi truyền tin tới, nói nàng đang ở trong trấn ở chân trời góc bể, thấy được Ngao Ất và một đám đại yêu thực lực mạnh mẽ ở cùng nhau, hình như là uống rượu tâm sự, trong lòng lập tức kết luận, truyện đối không có nhị giáo chủ nhà mình.

Dùng dung mạo của Ngao Ất ra ngoài nói chuyện, chắc chắc là một kế sách của Tây Phương giáo.

Chính xác mà nói.

Hẳn là một trong những kế hoạch mà Tây Phương giáo đồng thời tiến hành.

Lập tức, Lý Trường Thọ bảo Giang Lâm Nhi ở lại, sau này để nàng dẫn đường.

Sau đó Lý Trường Thọ khởi động đạo nhân giáy ẩn núp ngoài sơn môn, chỉnh hợp lại thành một đội quân chiến lực mạnh mẽ, để nó cùng mấy đạo nhân giấy khác dùng thuật Ngũ hành độn pháp, nhanh chóng vọt tới nơi này.

Cùng lúc đó, Lý Trường Thọ dùng thần niệm báo cho Ngao Ất, để Ngao Ất đi nhờ Long Vương tìm tới mấy vị cao thủ có thể tin tưởng, tu vi càng cao, tình tình ôn hòa càng tốt, tới đây hội họp cùng hắn.

Khiến Lý Trường Thọ không nghĩ tới chính là, hắn lại là người chạy tới nơi này trước tiên, bọn Ngao Ất vậy mà lại tới chậm.

Lập tức, Lý Trường Thọ mỉm cười nòi: "Bần đạo được Trường Thọ truyền tin, đặc biệt tới gặp đạo hữu."

Khóe miệng Giang Lâm Nhi hơi nhếch một cái, lẩm bẩm:

"Biết ngay tiểu tôn đồ không đơn giản mà.

Đạo hữu làm thế nào để chứng minh thân phận của mình? Hồng hoang nguy hiểm, bần đạo không thể không để phòng, xin đạo hữu đừng trách."

"Trong tình lý..." Lý Trường Thọ nhẹ nhàng nói: "Ta nghe tiểu hữu Trường Thọ đề cập tới, thụ linh của đại sư bá hắn Hoàn Giang Vũ còn có mấy năm thọ nguyên.

Sư phụ hắn bây giờ vẫn chưa biết đại sư bá đã gặp phải kiếp nạn, phải đầu thai chuyển thế."

Giang Lâm Nhi buông cán đao ra, cười nói: "Hắn vậy mà dám đem chuyện này đi kể khắp nơi, vậy sao đạo hữu nhận ra ta?"

Lý Trường Thọ trầm ngâm hai tiếng, nói: "Là do tiểu hữu Trường Thọ mô tả."

"Hả? Mô tả thế nào?"

Lý Trường Thọ mỉm cười, nói: "Hắn nói bằng hữu lúc yên tĩnh thì như nữ tử chưa xuất giá, lúc hành động thì nhanh nhẹn như thỏ, khiêng đại đao, thích mặc áo giáp, phải chăng chính là đạo hữu ngươi."

Giang Lâm Nhi hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Coi như hắn biết nói chuyện, ngươi chính là cao thủ trong miệng hắn?

Ta nói có hơi khó nghe, lấy thực lực của hai chúng ta, đi dò xét chỉ cần bị phát hiện nhất định sẽ mất mạng."

Nàng vừa dứt lời thì sâu trong biển xuất hiện mấy đạo uy áp như có như không, Lý Trường Thọ cúi đầu nhìn cảm thạch đo lường trong tay, hiểu rõ đạo tiên thức vừa phong tỏa nơi này.

Trong khoảnh khắc, nước biển không có động tĩnh gì, nhưng đã có bốn lão giả của Long tộc xuất hiện một cách quỷ dị trước mắt mọi người.

Có một vị lão giả Long tộc nâng ống tay áo lên, một con thanh long chui từ trong tay áo ra, hóa thành Ngao Ất.

"Giáo chủ!"

"Ừ." Lý Trường Thọ gật đầu chào hỏi, truyền thanh với Ngao Ất, dặn dò Ngao Ất đừng làm bại lộ quan hệ của Hải Thần Nam Hải với đệ tử Lý Trường Thọ của Độ Tiên Môn.

Ngao Ất không dấu vết gật đầu, nhìn về phía Giang Lâm Nhi mỉm cười.

Lý Trường Thọ chắp tay với Giang Lâm Nhi, nói: "Đạo hữu, làm phiền người hộ trợ dẫn đường, chỉ cần dẫn chúng ta tới gần, tìm được người nọ là được."

Giang Lâm Nhi nhìn bốn người kia mặt mũi nghiêm túc, không nói một lời, cau mày gật đầu, không tránh khỏi truyền thanh lầm bầm mấy câu với đạo nhân giấy Lý Trường Thọ hóa thân thành:

"Họ là cảnh giới gì? Chẳng lẽ là Đại La Kim tiên trong lời đồn sao? Sao ta không thể nhìn thấu họ?"

Lý Trường Thọ hơi mỉm cười, cuối cùng Long tộc cũng hạ cả gốc lẫn lãi.

Bởi vì đã chém hai lần đạo cảnh, củng cố lại đạo cơ nên hiện tại Lý Trường Thọ đã có thể đối mặt với uy áp của đối phương, phân biệt được Kim Tiên và Đại La.

Bốn vị cao thủ của Long tộc này cho Lý Trường Thọ cảm nhận được uy áp cực kì mãnh liệt, nhưng cũng không có Đại La kim tiên cảnh trong này.

Đại La, đạo đã viên mãn, cần tự bản thân phải ngộ đạo, lại có cơ duyên, khí vận, ngộ tính, thiếu một thứ cũng không được, cũng chẳng phải cứ sống lâu là có thể tu hành được.

Trong đại chiến viễn cổ, Long tộc gần như mất sạch cao thủ mới đưa được Phượng tộc ấn đi xuống, sau lại thiếu đi khí vận và phúc nguyên, lưng gánh nghiệp chướng vô biên của hồng hoàng.

Vì thế nên cho dù nội tình của Long tộc có sâu thế nào thì khả năng có Đại La Kim Tiên rất nhỏ.

Đạo vận của Đại La Kim Tiên khác với Kim tiên, trái lại không cho người ta cảm nhận được áp bách của amjnh mẽ.

Ví như vị phúc đứng Vân Trung Tử Kim tiên xách giỏ hoa kia, cùng với thánh nhân đệ tử đã từng xuất hiện trong đại hội tam giáo cũng như vậy.

Mà giống như đại pháp sư nhà mình, Triệu đại gia cách vách, đẹp như họa Vân Tiêu nương nương, cùng với Tiệt giáo, mấy vị đệ tử Tiệt giáo cũng đều khác biệt như thế!

Khác cấp bậc tu vi!

Nhưng trong bốn vị cao thủ của Long tộc này có hai vị là cao thủ Kim Tiên cảnh, họ cho Lý Trường Thọ có cảm giác uy áp cực kì mãnh liệt.

Cẩn thận xem xét, dung mạo bốn lão giả này hơi giống nhau, bốn đạo khí tức này cũng có thể dung hợp lẫn nhau, nếu bốn lão giả của Long tộc này hợp lực thì nhất định sẽ có một chiến lực không thể khinh thường.

Ngao Ất cũng đứng một bên giới thiệu:

"Bốn vị thúc bá, vị này chính là giáo chủ của ta, Hải Thần Nam Hải.

Giáo chủ, bốn vị này là thị vệ của phụ vương ta, từ thượng cổ tới nay, họ đã đi theo phụ vương ta từ lúc mới mấy tháng tuổi, tuyệt đối đáng tin."

Bốn vị lão già đồng loạt giơ tay chào: "Ra mắt đạo hữu."

Lý Trường Thọ đáp lễ, cười nói: "Làm phiền các vị đạo hữu chạy tới đây một chuyến."

"Hải thần có thể gọi chúng ta là Tứ huynh đệ." Một lão giả Long tộc nói: "Bốn huynh đệ chúng ta chỉ đơn giản là Nhất, Nhị, Tam, Tứ, lần này là hộ vệ điện hạ tới nơi này, bệ hạ có ý chỉ, chúng ta nhất định sẽ nghe theo toàn bộ lệnh của đạo hữu."

Lý Trường Thọ vội nói không dám, lại giới thiệu thân phận của Giang Lâm Nhi, để nàng nói tường tận chuyện mình nhìn thấy.

Giang Lâm Nhi ổn định tâm thần một chút, nói:

"Mới hôm vừa rồi ta đi qua Thiên nhai thành, tình cờ nhìn thấy một đám đại yêu dưới biển sâu hóa thành hình người đi uống rượu cùng Ngao Ất thái tử.

Bọn họ không hề che dấu, tình cảnh rất hỗn loạn, bên trong lại có không ít cao thủ Kim Tiên cảnh, yêu khí cuồn cuộn."

Lý Trường Thọ hỏi: "Tên giả mạo Ngao Ất kia, đang định làm chuyện gì?"

Giang Lâm Nhi ho khan hai tiếng, ánh mắt nhìn về phía xa: "Ôm hai nữ tự ăn mặc diêm dúa, rất không đứng đắn."

"Vô liêm sỉ."

Ngao Ất giận tím mặt: "Đại hôn của ta sắp tới, chúng chính là muốn hạ danh tiếng của ta! Sao ta có thể phản bội Tư Tư táy máy tay chân với nữ tử khác được!"

Lý Trường Thọ hơi cau mày nói: "Ất huynh chớ giận, chuyện này có hơi kỳ lạ, bốn vị tiền bối thấy thế nào?"

Long Nhất lão giả nói: "Có người muốn làm loạn đại hôn."

"Không sai." Lý Trường Thọ chậm rãi gật đầu, nói: "Đại hôn của Ất huynh cùng công chúa giao nhân, đối với Long tộc mà nói chính là một nước cờ tốt để bình ổn Tứ Hải.

Nhưng đối với người không muốn nhìn Long tộc an ổn mà nói thì họ nhất định sẽ tiếp tục gây cản trở.

Đối phương cố tình hóa thành dung mạo của ngươi, còn làm những cử chỉ vô liêm sỉ, lại còn cố ý không che dấu, lại còn ở một nơi tốt xấu lẫn lộn như Chân trời góc bể, không loại trừ khả năng để bên ngoài truyền miệng ngươi là người ăn nói tùy tiện, càn rở, từ đó để Hải tộc sinh lòng oán niệm.

Hải tộc phần lớn là người tâm tính đơn thuần, nếu có người quạt gió thổi lửa bên cạnh, nói ngươi chỉ đang coi trọng sắc đẹp của giao nhân công chúa, uy hiếp, dụ dỗ nàng, vậy thì đại hôn lần này không giúp Tứ Hải bình ổn mà trái lại, còn mang tới tác dụng phụ."

Ngao Ất cùng bốn vị lão giả Long tộc lâm vào suy tư, bọn họ cũng nghĩ tới chuyện có người muốn quấy rối đại hôn của Ngao Ất, nhưng lại không nghĩ tới phía sau còn nhiều chuyện như vậy.

Theo như lời của Lý Trường Thọ thì những lời nói của người hồng hoàng, không thấy nhiều thủ đoạn như vậy.

Không phải bọn họ không nghĩ tới, có thể đối phương cũng không nghĩ sâu xa như vậy.

Nhưng chuyện này tiếp tục phát triển sẽ dễ dàng tiến tới tình cảnh như Lý Trường Thọ nói, cứ tăng giảm một chút thì ảnh hưởng tới Long tộc sẽ cực kì lớn.

Lập tức, bốn vị lão giả nói:

"Chuyện này xem ra khá nghiêm trọng, chúng ta có nên lập tức điều binh vây thành Thiên Nhai lại không?"

"Bứt dây động rừng ngược lại không tốt." Lý Trường Thọ trầm ngâm mấy tiếng, trong lòng đã có đáp án: "Như vậy đi, một vị tiền bối đưa Ất huynh cùng Giang Lâm Nhi đạo hữu trở về, ba vị tiền bối ngụy trang lại thân hình, khí tức theo ta tói thành Thiên Nhai điều tra một phen."

Ngao Ất vội nói: "Giáo chủ, ta cũng muốn đi giúp sức!"

"Ngươi."

Lý Trường Thọ suy nghĩ một lúc, không muốn để Ngao Ất đu mạo hiểm.

Long Nhất lão giả nói: "Trước đây từng gặp chuyện ở giao long tộc, hiện tại Nhị điện hạ lúc nào cũng mang theo pháp bảo trong người, nếu gặp nạn thì điện hạ có thể trực tiếp thuấn di về Đông Hải Long Cung."

"Như vậy cũng được." Lý Trường Thọ miễn cưỡng đồng ý.

Lập tức, theo yêu cầu của Lý Trường Thọ, bốn vị lão giả Long tộc thay đổi dung mạo, hóa thành hai nam tử trung niên và hai thanh niên.

Bọn họ giấu sừng trên đỉnh đầu, áo giáp trên người cũng đổi thành đạo bào, khí tức ngụy trang thành Thiên Tiên cảnh,

Ngao Ất cũng chỉ ngụy trang tướng mạo, trở thành một thiếu niên thanh tú.

Giang Lâm Nhi hơi suy nghĩ một chút, tháo nón lá xuống, trùm lên người một tầng áo dài, đơn giản buộc mái tóc dài lên, ngược lại có thể thay đổi thành đàn ông.

Mà Lý Trường Thọ lại càng đơn giản hơn.

Hắn lấy từ trong ống tay áo ra một người giấy, hóa thành một thanh niên. Còn người vốn là lão thần tiên khôi phục lại thành người giấy, chui vào ống tay áo thanh niên.

Giang Lâm Nhi đứng bên cạnh nhìn thì hơi sững sờ, trong lòng Ngao ất không ngừng khen ngợi đại pháp sư nhân giáo thật tài giỏi.

Bốn vị cao thủ Long tộc ra tay, bảy đạo thân hình của họ ở trong biển sâu im hơi lặng tiếng di chuyển, nhanh chóng chạy tới cạnh thiên trụ hùng vĩ.

Trên đường, Giang Lâm Nhi truyền thanh hỏi đạo nhân giấy của Lý Trường Thọ: "Đạo hữu rốt cuộc là ai?"

"Hải thần Nam Hải.

Giang Lâm Nhi: "Sao đạo hữu lại quen biết đồ tôn của ta?"

Lý Trường Thọ: Đời trước hiểu chuyện sau đó soi gương liền quen biết.

"Cơ duyên xảo hợp, những thứ này đạo hữu có thể đi hỏi Trường Thọ tiểu hữu, chúng ta trước tiên giải quyết chuyện của Ngao Ất điện hạ."

Giang Lâm Nhi như có chuyện suy nghĩ, không nói thêm gì.

Bảy người cùng vào tòa thành, làm bộ là bảu cao thủ Thiên tiên muốn đi khắp ba ngàn thế giới ngao du kết bạn.

Giang Lâm Nhi chỉ phương hướng, tiên thức của họ tản ra, tìm thấy được nơi mà tên giả mạo Nhị thái tử đang ở.

Đó là một nhã gian cao nhất, cực kì nổi bật, cửa sổ xung quanh mở toang, bên trong toàn những âm thanh nhẹ nhàng, tình hình bên trọng cay mắt đập thẳng vào mắt mọi người.

Hơn mười đại yêu hình thù quái lạ ngồi đó uống rượu tìm vui, có hơn hai mươi nữ tử xinh đẹp của yêu tộc, nhân tộc, hải tộc, tinh tộc đang hầu hạ bọn chúng, y phục trên người cực kì mát mẻ.

Nhưng những nữ tử này cũng cực kì chuyên nghiệp.

Dù biết nhã gian này không mở trận pháp ngăn cách, mặc cho người bên dưới nhìn vào cũng chẳng làm ảnh hưởng tới chuyện phát huy nghiệp vụ của các nàng.

Như vậy có thể đoán được, nhất định là đối phương cho thêm tiền!

Có ba nữ tử yêu tộc, hải tộc đang vây quanh tên giả dạng Ngao Ất đút rượu.

Ngao Ất nhìn mà nổi gân xanh, Lý Trường Thọ cũng âm thầm cau mày.

Giang Lâm Nhi không nhịn được mắng nhỏ: "Những nữ tử này cũng thật là! Lớn thì ngon sao? Phi!"

Nhóm năm con rồng đồng loạt nghiêng đầu.

Lý Trường Thọ cười khẽ một tiếng, cẩn thận suy nghĩ, lúc này trong lòng đã có tính toán, truyền thanh nói với mọi người mấy câu.

Nhất thời, bốn vị thị vệ của Long Vương gật đầu đồng ý, loại chuyện này đối với bọn họ cũng chẳng phải chuyện lớn lao gì.

Mà Ngao Ất, ngược lại lại thấy bối rối nhưng cũng không muốn làm trái ý giáo chủ huynh.

Bọn họ tìm một tiên lâu vắng vẻ, trực tiếp bao toàn bộ tiên lâu, chọn ba phòng để ẩn núp, mỗi người được hóa trang riêng.

Lý Trường Thọ đưa ra yêu cầu với từng người.

Trong giây lát, bốn vị thị vệ long tộc góa thành bốn nữ tử mặc khôi giáp giống nhau, mỗi người mang một cái khăn che mặt, tay xách bảo kiếm, vẫn ngụy trang thành khí tức của Thiên Tiên giả.

Bọn họ đều là lão Long, từng trải qua chuyện, lúc giả trang thành bộ dạng này trong lòng cũng chẳng gợn sóng gì.

Nhưng Ngao Ất ở cách vách hiện tại lại đỏ bừng mặt nhìn thiếu nữ trong gương.

Vì không để người ta nhìn thấu nên hắn không dùng pháp thuật che mắt nào.

Hắn chỉ vấn một kiểu tóc nữ tử đơn giản, mặc tiên quần mà phu nhân Khương Tư đã chuẩn bị cho hắn, lại dùng tiên lực điều chỉnh lại thân hình, xoa hai tai đỏ.

Một thiếu nữ thanh tú linh động cứ vậy được ra đời.

Mà Lý Trường Thọ đã lấy ra một đạo nhân giấy thứ ba, đạo nhân giấy hóa thành một bà lão.

Lúc này, Lý Trường Thọ dặn dò chuyện tiếp theo:

"Ất huynh, tiếp theo ngươi cần nhớ kĩ, bây giờ ngươi chính là bằng hữu tốt Nhạc Nhi của phu nhân Khương Tư nhà ngươi, nhận được thiệp mời từ ba nghìn thế giới tới tham dự đại hôn của biểu tỷ.

Ở chỗ này đột nhiên gặp được tên đóng giả Ngao Ất đang uống rượu tìm hoan nên đẫ giận dữ xông lên đánh.

Sau đó, thừa dịp hấp dẫn càng nhiều người nhìn càng tốt, vạch trần thân phận của đám người giả mạo này, không cần dự, trực tiếp kéo chúng ra ngoài thành giết.

Chuyện này nháo càng lớn càng tốt, tốt nhất khiến cho Hải tộc Tứ Hải đều biết Ngao Ất là một người chuyên tình, ôn nhu, cưng chiều với Khương Tư như nào.

Lúc đó mới có thể ổn định được lòng người ở Tứ Hải."

Ngao Ất nhỏ giọng hỏi: "Giáo chủ huynh, tại sao ta không trực tiếp hiện thân luôn?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Nếu ngươi trực tiếp hiện thân sẽ càng nguy hiểm hơn, nhất định sẽ bị đám cao thủ Tây Phương giáo nhắm vào. Thứ hai, tự ngươi cho rằng như vậy hiệu quả tốt hay là mắt nhìn của người qua đường đánh giá tốt hơn?"

Ngao Ất suy nghĩ lại mọi chuyện kĩ càng.

Giáo chủ huynh nói rất có lý!

Vì vậy, Nhị thái tử thở dài, nhỏ giọng nói: "Ta cùng Tư Nhi một lòng như vậy, nhưng càng ngày càng giống chưa hỏi cưới."

"Nói chuyện có thể giống giọng nữ tử không?"

"Chuyện này huynh yên tâm." Ngao Ất dùng tiên lực hạ thấp giọng, nũng nịu hô một tiếng: "Như vậy được chưa?"

Phụt...

Bản thể của Lý Trường Thọ ở trong mật thất dưới lòng đất trên đỉnh Tiểu Ngọc không nhịn được bật cười.

Nhưng đạo nhân giấy bà lão chỉ khẽ gật đầu, nói: "Cố gắng đừng để lộ sơ hở."

Chợt nghư thấy có tiếng gõ ở vách tường, kết giới quanh ba gian phong bị phá vỡ, bảy người đồng thời đẩy cửa phòng ra ngoài.

Bốn thị vệ Long tộc đã biến thành bốn nữ thị vệ.

Giang Lâm Nhi đổi thành một khuôn mặt khá phổ thông, mặc trên người tiên quần hiếm hoi.

Ngao Ất hóa trang thành Nhạc Nhi đứng ở giữa, sắc mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lặp đi lặp lại đây là vì đại sự của Long tộc, nên cũng nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh.

Lý Trường Thọ rất nhanh đã nhập vai, lo lắng nói: "Tiểu chủ nhân, lão thân vừa mới gặp được vị Ngao Ất điện hạ kia!"

"Hử? Gì?" Ngao Ất vẫn còn hơi khó chịu: "Qua đó nhìn một chút."

Lý Trường Thọ vội vàng truyền thanh: "Tức giận, tức giận."

"Hừ! Tất cả đi theo ta!" Kha Nhạc Nhi trừng mắt phượng lên, nói: "Trái lại ta muốn nhìn xem hắn nên xin lỗi biểu tỷ ta thế nào!"

Cùng lúc đó, ánh mắt Giang Lâm Nhi đảo qua sáu người, không tránh khỏi cúi đầu nhìn lương tâm của chính mình.

Giả đi!

Đánh bại đi!

Nhân giáo nói lời thô tục!

Chương 199: Xin hỏi quý danh của Nhạc Nhi tiên tử!

Ngao Ất giả trang thành Kha Nhạc Nhi mang theo bốn vị thị vệ cao thủ Long tộc giả trang thành nữ thị vệ, hùng hổ xông vào nơi Ngao Ất giả mạo đang chơi bời.

Nơi đây là giáp ranh của Ngũ Bộ Châu, phường trấn nơi này không chỉ dành riêng cho Nhân tộc, mà tùy tiện cũng có thể thấy Yêu, Linh, Tinh, Quái và Hải tộc.

Dĩ nhiên, Nhân tộc vẫn chiếm đa số.

Cũng có một số ít là do thú dữ hóa thành hình mang theo nghiệp chướng hung ác thỉnh thoảng chạy loạn khắp nơi, ở chỗ này, chỉ cần tuân theo luật leek, đi ra ngoài không sợ bị vây công kiếm công đức, cướp vũ khí cũng đều có thể ở lại đây.

Hiện tại Lý Trường Thọ sử dụng đạo nhân giấy bà lão, chống gậy đuổi theo sau mọi người, trong miệng kêu không ngớt:

"Tiểu chủ nhân, ngài không nên vọng động, nơi này là hồng hoang của Ngũ Bộ Châu, chúng ta không thể làm bậy!

Cho dù ngài đang tức giận cũng nên kìm nén thương lượng hữu nghị."

Kha Nhạc Nhi đi phía trước cũng không dừng bước chân, mạnh mẽ xông vào nơi khá đặc thù kia.

Tửu lâu.

Hoa lâu, đó là cách gọi của thế tục.

Tiên nhân làm loại chuyện như này còn gọi là tìm vui bình thường nữa hay sao?

Tiên nhân đến loại địa phương này, chỉ là vì thể nghiệm tình kiếp tạm thời,tăng cường cảm ngộ đối với đại đạo, rõ được căn nguyên, muốn tu tiên tự do không ràng buộc.

Dĩ nhiên cũng sẽ có tân khách, là vì thời gian tu hành quá dài nên mới muốn tới để tìm lại cảm xúc.

Các tu sĩ của gia tộc tu hành dĩ nhiên cũng chẳng có cái quy củ gì gọi là nam tôn nữ ti cả. Coi như có một cái Tửu lâu như này được mở ở Thiên Nhai thành, bên trong dĩ nhiên cung cấp những phục vụ ưu chất, nam nữ để đều có thể vào đó thả lỏng.

Kha Nhạc Nhi vừa mới vào cửa thì đã có hai người đàn ông đứng lên tiếp đón.

Người đầu tiên là một thanh niên bề ngoài thanh tú, bên cạnh là một luyện khí sĩ trung niên khí chất thành thục, cả hai đều có tu vi Chân tiên, đồng loạt nói:

"Tiên tử khỏe chứ, hôm nay tới một hay hai người?"

"Cút!"

Kha Nhạc Nhi lạnh lùng quát một tiếng, trong mắt thiếu nữ tràn đầy lửa giận.

Hai người bị quát trái lại cũng không nóng giận, một người khẽ mỉm cười rời đi, một người ở lại nhẹ nhàng nói: "Nơi này là nơi có chỗ dựa trong Thiên Nhai Thành, tiên tử thỉnh."

"Ta nói ngươi cút!"

Kha Nhạc Nhi nhẹ nhàng nói.

Sau đó trực tiếp rút đoản kiếm ra.

Bà lão mà Lý Trường Thọ giả dạng lập tức vội vã tiến lên khuyên nhủ: "Tiểu chủ nhân bớt giận, không bằng chúng ta mua lại nơi này, sau đó ngài đập phá cũng được."

"Ta tới đập phá tửu lâu của họ khi nào?"

Kha Nhạc Nhi nói tục một tiếng, một vị thị vệ Long tộc đã bước lên phía trước, tiện tay ném một lệnh bài lên bàn, trên đó vừa vặn viết hai chữ Thiên Nhai.

Sắc mặt của nam tử trung niên lập tức thay đổi, cúi đầu cung kính đáp:

"Hóa ra là khách quý tới, là tại hạ đắc tội ngài, mời ngài vào trong, xin cứ tùy ý."

"Hừ!"

Long Nhị đảo ống tay áo, tức giận thu lệnh bài.

Lý Trường Thọ cũng hiểu đại khái.

Hoặc là sau lưng Thiên Nhai này có người của Long tộc góp vốn, hoặc là Long Nhị tiêu xài ở nơi này đủ nhiều.

Khụ... các khả năng đều không thể bỏ bừa được.

Tửu lầu này có mười hai tầng các, lại không có bậc thang lên xuống. Giữa sân có sáu đóa tường vân màu hồng không ngừng di chuyển lên xuống đưa đón khách nhân.

Lập tức, Lý Trường Thọ đi theo năm người của Long tộc hóa nữ trang bước lên tường vân.

Vở kịch phía sau chắc cũng không khác lắm so với những gì hắn đã đoán.

Kha Nhạc Nhi vọt tới trước nhã gian kia, vén váy đạp một cước đá văng cửa, xách theo bảo kiếm sáng loáng phi vào.

Trong chốc lát, hơn mười đại yêu dưới thâm hải sửng sốt, mà vị giả dạng Ngao Ất cũng nghu ngờ không hiểu,

Sống tử tế không thích, tên giả dạng Ngao Ất kia thấy Kha Nhạc Nhi chỉ tới Chân Tiên cảnh, liền cười tủm tỉm nói:

"Cái này không tệ, tới đây bồi bổn điện hạ đi!"

Kha Nhạc Nhi lập tức bộc phát tức giận, hai mắt như muốn phun lửa, xách kiếm mạnh mẽ xông tới!

Người còn nhanh hơn Kha Nhạc Nhi chính là bốn vị thị vệ của Long Vương.

Tứ Long phối hợp cực kì ăn ý, Long Nhất ở bảo vệ bên cạnh Ngao Ất như hình với bóng.

Trước khi Ngao Ất xuất kiếm thì Long Nhất đã điểm định thuân thuật lên tên giả mạo Ngao Ất, trực tiếp phong cấm Ngao Ất giả tu vi không quá Thiên Tiên cảnh.

Gần như cùng một lúc, Long Nhị quăng ra một cái giây thừng phủ đầy long lân, Long Tam mở ra một luồng khí hung ác trong túi màu tím.

Long Tứ lập tức bước ra từ bên cạnh, che chở cho đạo nhân giấy mà Lý Trường Thọ hóa thân.

Thừng tiên hóa thành mười mấy đạo tàn ảnh, đồng thời cuốn lại bảy tám đại yêu Thiên tiên cảnh, vứt ra đằng sau.

Bên trong túi tím xuất hiện một cỗ lực lượng mạnh lẽ, thu hết toàn bộ những tên đại yêu vào bên trong, không chỉ không làm bị thương tới những nữ tử bồi rượu kia mà còn không làm chén đũa, lý rượu trên bàn di chuyển tí nào.

Lý Trường Thọ nói thầm một tiếng: Bảo bối tốt!

Nói thì chậm như xảy ra rất nhanh.

Tiếng thói chói tai, tiếng mắt vang lên không dứt, khí tức của Thiên Tiên và Kim Tiên mạnh mẽ va vào nhau khiến tất cả tân khách trong lầu đều bị kinh động.

Dĩ nhiên, thời khắc mấu chốt đã bị kinh sợ.

Coi như để đáp trả, các trận pháp và cấm chế trên lầu các lập tức khởi động, nhưng vẫn bị tiên lực mạnh mẽ đập nát.

Có mấy tên đại yêu tu vi khá cao phản ứng nhanh, trước khi bị thừng tiên và túi vải ngăn cản đã kịp thời phản ứng, đứng dậy nghênh địch.

Nhưng Long Long Nhị Tam không chỉ có mỗi bảo vật là mạnh, trong lúc hai người đang sử dụng bảo vật đã xác định chính xác hai tên đại yêu mạnh nhất bên trong, vọt thằng tới đối diện.

Lúc bọn họ ra tay, thân pháp cao cường, hạ thủ tinh chuẩn, không hề dài dòng, chỉ thấy được tàn ảnh đang lưu động.

Có bùa chú, cấm chế chi đạo, còn có tiên lực tập trung làm bùng nổ thuật pháp cao minh!

Trong hơn mười tên đại yêu kia có hai lão yêu là tàn dư của yêu tộc lưu lại từ thời thượng cổ, tu vi cao thâm, có trường sanh đạo quả, trong thâm hải cũng coi là một con quái vật hung ác.

Chúng vừa mới tránh thoát được thừng tiên, túi vải thì đã có hai nữ tử nhào tới trước mặt, trong miệng quát chói tai, lập tức nhấc vũ khí lên đánh trả.

Bảo quang của vũ khí còn chưa kịp sáng lên thì cổ của chúng đã bị hai người phụ nữ kia nắm lất.

Long Trảo Thủ chân chính phiên bản hồng hoang.

Long Nhị, Long Tam hơi nhích tay sử dụng bí thuật của Long tộc, che đi yêu phách nguyên thần của hai đại yêu quái kia.

Trong cả trận đầu, phần thắng nghiêng về một phía.

Nếu không phải nơi đây là phường trấn nổi danh ở hồng hoang, bối cảnh phức tạp. Lại thêm ở phường trấn này có Đại La kim tiên trấn giữ, luật lệ là không được dùng đấu pháp giết người thì Long Nhị và Long Tam khi ra tay, nhất định sẽ xé nát hai đại yêu quái này.

Lý Trường Thọ đứng một bên nhìn cảnh đẹp ý vui, Giang Lâm Nhi đứng trong bóng tối không ngừng chậc lưỡi hít sâu.

Động tác nhanh nhẹn, thao tác nhanh như sấm đánh, quả không hổ là cận vệ của Long Vương. Đây mới chính là cao thủ.

Mấy con đại yêu này đúng là chán sống.

Đối mặt với cường địch như vật phản ứng đầu tiên không phải là chạy trốn, lại còn dám xuất thủ phản kích lại.

Sao đám yêu tộc này không suy nghĩ kĩ một chút, nếu không phải bọn họ đã tìm hiểu được thực lực của đám đại yêu này thì sao đám bọn họ có thể cường công như vậy chứ?

Phàm là Long Nhất, Nhị, Tam, Tứ đều có một chút áp lực thì nhất định Lý Trường Thọ sẽ hiến kế sách của mình lên.

Bên kia, Kha Nhạc Nhi dùng một kiếm đầu xuyên qua bả vai của hàng giả, trong miệng nũng nịu hô to:

"Ngươi là đồ phụ tình bội bạc!

Thua thiệt cho biểu tỷ Tư Tư nhà ta đối tốt với ngươi, ngươi lại còn dám tìm hoan cùng với hạng người như vậy!"

Tên hàng giả kia khóc không ra nước mắt, bây giờ ngay cả cổ họng cũng bị cấm chú không thể nói, nửa ngón tay cũng chẳng động đậy nổi, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin tha thứ.

Đám nữ tử bồi rượu kia sắc mặt tái nhợt, xụi lơ ngồi co rúm một chỗ.

Tu vi bọn họ không cao, vừa rồi khí tức của Kim Tiên bùng nổ khiến chân tay của các nàng mềm nhũn, không dám lên tiếng, giờ phút này lại càng không dám thở mạnh.

Lý Trường Thọ lập tức truyền thanh để Ngao Ất bình tĩnh lại, giờ là lúc bã lão Lý Trường Thọ ra sân.

"Tiểu chủ nhân, xin ngài bớt giận!

Nếu ngài làm Nhị thái tử điện hạ của Đông Hải Long Cung bị thương thì nên ăn nói thế nào bây giờ!"

Kha Nhạc Nhi nhếch miệng, nói: "Ta muốn trút giận thay cho Tư biểu tỷ!

Tư biểu tỷ của ta dù gì cũng là công chúa Giao Nhân tộc, sao có thể nhìn được hắn vào mắt!"

Bà lão Lý Trường Thọ đột nhiên ồ một tiếng, cau mày nói: "Tiểu chủ nhân, người xem khí tức của hắn có chút không đúng, sao lại... sao lại có yêu khí?"

"Hử?"

Kha Nhạc Nhi nhìn chằm chằm một lúc, Long Nhất đứng một bên đã nhanh chóng ra tay, phá đi thuật che mắt của tên hàng giả, lộ ra bản thể của tên yêu này.

Là một thanh niên yêu tộc sắc mặt tái nhợt, tu vi Thiên Tiên cảnh.

Kha Nhạc Nhi cau mày, nói: "Giả sao?"

Long Nhất tự tiện thêm lời thoại, khoa trương nói: "A?! Đây không phải là Ngao Ất thái tử điện hạ!"

Hàng giả kia chớp mắt liên tục, nước mắt cũng chảy xuống.

Kha Nhạc Nhi mắng: "Lại dám giả trang tỷ phu tương lai của ta! Đúng là không nên lưu ngươi lại mà!"

Hiện tại, đếm không hết tiên thức đang nhìn chằm chằm nơi này.

Thấy Kha Nhạc Nhi định nâng kiếm giết yêu, bên ngoài đột nhiên truyền tới một tiếng hô to:

"Khoan động thủ, luật lệ của bổn thành là không thể đấu pháp!"

Chỉ thấy từng đạo lưu quang lóe lên, mấy trăm người mặc tiên giáp binh vệ bao vây lầu các, lại có thêm hai lão giả Kim Tiên hiện thân, tản ra uy áp của bản thân.

Đây chính là người duy trì trật tự của thành này.

Nhưng mà Tứ Long lập tức tản ra uy thế của mình, ung dung áp xuống khí tức của hai lão giả Kim Tiên kia.

Vì vậy, hai lão giả đó lập tức tỏ thái độ, chắp tay nhận lỗi, cười khổ hỏi rõ nguyên nhân.

Dĩ nhiên, người giải thích là Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ nói, bọn họ là tân khách được mời tới dự đại hôn của Thái tử Đông Hải Long Cung, còn lấy ra hẳn cả một cái thiệp mời làm chứng minh.

Sau một hồi nói chuyện, nhóm họ mới tiết lộ ra chuyện nơi này có người giả mạo Thái tử Đông Hải Long Cung Ngao Ất.

Nói qua nói lại bảy tám câu, hộ vệ của Thiên Nhai Thành liền tỏ ý mọi người có thể ra ngoài thành giải quyết chuyện này được hay không.

Lý Trường Thọ dễ dàng đạt được mục đích, nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm khái.

Cái gọi là quy củ cũng chỉ để ràng buộc người yếu, hồng hoang vốn là nơi người có thực lực được nói đạo lý.

Muốn tìm cảm giác ở toàn ở hồng hoang thì nhất định phải có thực lực, nếu không thì cũng phải có thế lực phía sau.

Ừm, ôm chặt đùi thánh nhân chính là quy tắc cơ bản nhất, một phút cũng không được phép quên!

Chuyện rất nhanh đã được giải quyết.

Ngao Ất giả trang thành Kha Nhạc Nhi kéo Ngao Ất giả đi ngoài đường, một đường đi tới cổng thành.

Bốn vị cao thủ Long tộc hộ tống dọc đường, mấy trăm hộ vệ củ thành cũng vây quanh đi theo.

Giờ phút này, tiểu sư tổ hung ác đã phát huy tác dụng.

Nàng núp trong đám người, dùng thị giác của người đi đường đưa ra những câu nói khác quan, nào là phê bình cái này cái nọ, quần chúng ăn dưa không nhịn được mà nghe ngóng, đem chuyện Ngao Ất giả truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ.

Không lâu sau, cả vạn người trong thành, các tu sĩ trong thành đều biết chuyện.

Tuy nhiều người thì miệng tạp nhưng đa phần dư luận đều nghiêng về chuyện mà Giang Lâm Nhi và Lý Trường Thọ đoán trước, bọn họ đều thảo luận chuyện đại hôn của Nhị Thái tử Ngao Ất Đông Hải Long Cung và tiểu công chúa Khương Tư của Giao Nhân tộc.

Ra tới ngoài thành, Kha Nhạc Nhi ném tên hàng giả sang một bên, mắng:

"Biểu tỷ Tư Tư của ta đã truyền tin cho ta nói nàng cùng tỷ phu tương lai gắn bó, tương kính như tân như nào!

Hôm nay ngươi lại dám giả mạo tỷ phu bôi nhọ danh tiếng, tội không thể tha!"

Long Nhất đứng một bên thúc giục thủ pháp, điểm một cái vào hư không, tên thanh niên yêu tộc kia hóa thành bản thể cá nheo, cả người phát run.

Bàn tay cầm kiếm của Kha Nhạc Nhi rời xuống, đoản kiếm trong tay mạnh mẽ, gần như không tốn chút sức lực nào đều chém bay đầu con cá này.

Lý Trường Thọ lập tức truyền thanh với Long Nhất, Long Nhất ra tay dùng tiên lực bọc lấy thi thể của các yêu ném vào không trung, dùng một trưởng đánh tan tành, vứt vào biển khơi.

Giang Lâm Nhi trà trộn trong đám người quát một tiếng: "Hay!"

Những người qua đường đứng lại xem cũng hùa vào thét to, tình cảnh có chút hỗn loạn.

Lý Trường Thọ truyền thanh với Kha Nhạc Nhi, nói:

"Đừng nhụt chí, diễn kịch phải diễn tới cuối, bày ra một chút tư thái cao lãnh, tiếp tục lên bệ."

Kha Nhạc Nhi lập tức xoay người, đối mặt với mọi người, dáng đứng ngạo nghễ, khuôn mặt xinh đẹp hơi lạnh lùng.

Hắn dùng giọng nữ, mở miệng nói:

"Hôm nay, Kha Nhạc Nhi ta ở chỗ này vì biểu tỷ tốt của ta đính chính lại!

Khương Tư biểu tỷ và tỷ phu thái tử Ngao Ất của Đông Hải Long Cung, vừa gặp đã yêu, lưỡng tình tương duyệt, được sự cho phép của trưởng bối hai bên, chúng bạn tứ phương, khách quý năm châu đều biết họ là lục lễ xin cưới!

Hôm nay có tên hèn yêu tộc dám làm dơ danh tiếng của tỷ phu nhà ta, giả mạo tên tỷ phu ở nơi này tìm hoan, lại không thèm che dấu, tâm tính ác động, mong chư vị đạo hữu làm chứng!

Hôm nay bổn tiên tử giết kẻ hèn gian này, đem những tên yêu tộc muốn hại danh tiếng của tỷ phu ta tới Long cung, coi như một phần đại lễ!"

Nói xong, Kha Nhạc Nhi chắp tay chào, xoay người muốn nhảy vào trong biển, bốn vị thị nữ đi theo sát phía sau.

Đúng lúc này, có giọng nói hơi lắp bắp truyền ra từ trong thành:

"Xin hỏi, quý tính của Kha Nhạc Nhi tiên tử là gì?

Hôm nay thấy phong thái của tiên tử, bần đạo, không, ta, ta, trong lòng xúc động không thôi, cái đó, không biết tiên tử có đạo lữ..."

Hử?

Kha Nhạc Nhi, khụ, Ngao Ất hắc tuyến treo đầy trán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.