Lâm Nhi, nếu có một ngày ta có thể sửa được con đường trường sinh, thì trên đường này, nhất định có ngươi và ta.
Một năm nọ, hoa sơn trà nở đầy sau đỉnh Tiểu Ngọc, có hai đạo thân ảnh đang đuổi nhau, liên tục cười đùa.
Đuổi tới đi, ha ha ha, nếu như ngươi đuổi kịp ta, ta sẽ để cho ngươi.
Ha ha ha.
Hình ảnh lại chuyển.
Lâm Nhi, gần đây ta bận bế quan tu hành, sư môn kỳ vọng rất nhiều với ta, ta không thể khiến bọn họ thất vọng được, chỉ sợ làm lơ đãng Lâm Nhi.
Ngươi bế quan của ngươi đi, sau này đừng tới gặp ta.
Một năm kia, trước động bế quan ở đỉnh Phá Thiên, lưu lại, chỉ là bóng lưng bị tức tới bất tỉnh.
Lâm Nhi, ngươi không nên.
"Ngài là Lâm Giang tán nhân, Giang Lâm Nhi đạo hữu?"
Một luồng thanh truyền vào trong tai, khiến người đang rơi vào kỷ niệm là Giang Lâm Nhi giật mình.
Hiện tại nàng đang núp ở một mỏm đá nham thạch, che dấu khí tức, thân hình, cũng đem tiên thức lan truyền trong phạm vi mấy trăm dặm.
Nhưng cho tới khi truyền thanh tới tai thì Giang Lâm Nhi vẫn không thể phát hiện ra tung tích của đối phương ở đâu.
Cao thủ che dấu!
Một con cá biển bơi tới, hóa thành một người có gương mặt hiền hậu trước mặt Giang Lâm Nhi, lão thần tiên tóc hoa râm, chủ động biểu lộ ra khí tức cảnh giới.
Thiên tiên cảnh sơ kỳ.
Giang Lâm Nhi lặng lẽ giơ tay lên, nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293655/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.