Chương trước
Chương sau
Còn việc bái ai làm sư thì nói sau.

Mà Vong Tình thượng nhân không hề do dự, nghe Tửu Ô nói chuyện “biểu huynh biểu muội”, Vong Tình thượng nhân đã gật đầu đáp ứng, dẫn Tửu Ô đi...

Trực tiếp đi tìm Chưởng môn Quý Vô Ưu.

Hôm nay Vong Tình thượng nhân trông cao lãnh hơn, có thêm một chút nhiệt tình vốn không nên có.

Lúc trước Lý Trường Thọ đã tính toán chuyện tình cảm giữa “tiểu sư tổ hung hãn tàn bạo” và “nam mặt đơ cao lãnh không cười”, như vậy mới có thể lựa chọn con đường này để tìm Vong Tình thượng nhân.

Nhưng rõ ràng Lý Trường Thọ đã đoán sai về trình độ để bụng của vị Vong Tình thượng nhân này đối với Tiểu Quỳnh phong!

Nghe thỉnh cầu của Lý Trường Thọ, Vong Tình thượng nhân dẫn Tửu Ô đi tìm được chưởng môn Quý Vô Ưu đang nhàn rỗi.

Quý Vô Ưu không chút do dự đã gật đầu đáp ứng, quay người đi tìm hai vị Kim Tiên trong Tiêu Dao tiên tông...

Tất cả mọi người đều là Nhân giáo tiên tông, phương pháp tu hành vô cùng gần, trước đây cũng có chuyện trao đổi đệ tử, việc này gần như không uổng phí chút sức lực nào đã giải quyết xong rồi.

Hơn nữa nhìn bề ngoài của Vong Tình thượng nhân, Quý Vô Ưu vung tay lên...

Một lát sau, Hùng Linh Lỵ từ tiểu đệ tử bình thường trong Tiêu Dao tiên tông trở thành đệ tử ký danh của Chưởng môn Vô Ưu đạo nhân trong Độ Tiên môn.

Đợi hai nhà trưởng lão, truyền âm tuyên bố với từng môn nhân đệ tử dẫ nhà mình, tất cả môn nhân đệ tử trong Độ Tiên môn đều nhìn về phía Hùng Linh Lỵ.

Các nữ đệ tử mang theo mấy phần hiếu kì, có nam đệ tử lộ vẻ mặt lo lắng, cũng có trưởng lão không nhịn được nơm nớp lo sợ...

Ban nãy Hùng Linh Lỵ giảng thuật, bọn họ đều nghe thấy cả!

Một phương Tiêu Dao tiên tông, ngược lại chúng môn nhân đệ tử sẽ không có gì quá nhiều phản ứng, có mấy nữ đệ tử lộ vẻ mặt không muốn, nhưng mấy trưởng lão Thiên Tiên cảnh đứng phía trước thì lộ ra an tâm và mỉm cười may mắn.

Cũng may, bọn họ đều không phải người bị hại kế tiếp...

“Cho nên nói...”

Lý Trường Thọ nhìn thiếu nữ thiết tháp bên cạnh, “Ta đây là mơ mơ hồ hồ, mời một vị sư thúc cho chính mình để về núi cung cấp?”

—— Chưởng môn thu nhận làm đệ tử ký danh, bối phận tương đương sư phụ Khương Kinh San của Hữu Cầm Huyền Nhã.

Nhưng rất nhanh Lý Trường Thọ đã phát hiện một chỗ tốt.

Có Hùng Linh Lỵ ở bên mình, bên cạnh đến hơn phân nửa ánh mắt, đều bị nàng cơ thể giống như thiết tháp của nàng ngăn trở, tự mình ngồi trong bóng mát...

Hùng Linh Lỵ ngủ say sưa, sức mạnh nguyên hồn có chút tăng trưởng.

Lý Trường Thọ tĩnh tâm suy tư, sau này nên bố trí như thế nào, bồi dưỡng Hùng Linh Lỵ, và chuyện này sẽ dẫn đến những tình huống kế tiếp như thế nào...

Không hề có điềm báo trước, Hữu Cầm Huyền Nhã và Tửu Cửu gần như đồng thời đứng dậy.

Sau đó hai người lại liếc nhìn nhau trên không trung, ánh mắt giao lưu một chút, rồi cùng nhau đến bên Lý Trường Thọ.

Người khác không hiểu rõ, nhưng Hữu Cầm Huyền Nhã biết, trong nhà Lý Trường Thọ không hề có biểu muội.

Còn Tửu Cửu chỉ đơn thuần cảm thấy, Hùng muội to lớn này có chút thú vị, muốn tới đây chọt chọt vào cơ thịt trên cơ thể hiếm thấy của nàng.

Nhưng, một tia truyền âm bay tới, đồng thời chui vào tai hai vị “hội viên thực khách đoàn thâm niên trong Tiểu Quỳnh phong”.

"Sau khi trở về ta sẽ giải thích cặn kẽ, bây giờ trước tiên không được đi tới đây, để tránh cho... Hai người các ngươi sẽ làm nàng ấy ngộ thương."

Hữu Cầm Huyền Nhã lập tức dừng bước chân, gật đầu với Lý Trường Thọ, quay người ngồi về bồ đoàn của chính mình.

Còn Tửu Cửu thì che vành tai của mình, không để ý đi tới, cách gần Hùng Linh Lỵ quan sát mấy lần.

Không biết vị tiểu sư thúc này đang nghĩ đến điều cái gì, cặp mắt kia đã cực kỳ hiểu rõ.

Sau đó, Tửu Cửu ở bên cạnh Tửu Ô thuận miệng nói một câu:

"Ngũ sư huynh, lúc nãy huynh anh tuấn lắm đó."

"Ồ?" Tửu Ô đang thưởng thức hai bình đan được lập tức nở nụ cười, "Thật sao? Ngược lại ta không hề có phát hiện đó."

"Không có phát hiện là được rồi." Tửu Cửu liếc mắt, khoanh tay nhỏ, trở về vị trí của mình.

Điều đáng nhắc tới chính là, trong nháy mắt Tửu Cửu đứng dậy, hội tụ mấy ánh mắt xung quanh cũng không thấp hơn Hữu Cầm Huyền Nhã...

Người trong Hồng Hoang đều đại giáo vậy.

...

Lúc nhóm người Độ Tiên môn đến đây, đại hội vẫn còn nửa năm nữa mới chính thức bắt đầu.

Mà môn nhân đệ tử của các nhà tiên tông, vì cho rằng tiên tông nhà mình là môn phái chính đáng, cả đám đều thành thật đả tọa tu hành, cố gắng cảm ngộ đại đạo, vẫn chưa tùy ý đi lại.

Thật sự có không ít đệ tử, trong nửa năm này đã có chút đột phá về cảnh giới.

Dần dần, mảnh bồn địa này, chỗ hồ nhỏ này, hội tụ ngày càng nhiều luyện khí sĩ tam giáo, nhưng vẫn luôn không có bao nhiêu tiếng ầm ĩ.

Thường xuyên nhìn thấy mấy vị trường sinh tiên nhân đang trò chuyện với nhau trên mây, khắp nơi có thể thấy được tiên phong đạo cốt, thân ảnh cao nhân già vẫn tráng kiện, đứng bên cạnh hội trường dạo bước nói chuyện phiếm.

Đúng như những gì trước đây Tửu Cửu đã từng nói, thịnh hội như vậy, nếu nhiều đệ tử trẻ tuổi bỏ qua thì cả đời này cũng không đợi đến lần thứ hai đâu.

Ngoại trừ chuyện Hùng Linh Lỵ, trong vòng mấy tháng sau đó Lý Trường Thọ cũng không muốn gặp phải chuyện ngoài ý muốn nào khác.

Hùng Linh Lỵ vẫn luôn yên lặng ngồi bên cạnh Lý Trường Thọ, bảo vệ Hải thần đại nhân lợi hại nhất trên đời này.

Sau khi Lý Trường Thọ tu hành xong, cũng bắt đầu chương trình học “huấn luyện”.

Huấn luyện là không thể nào huấn luyện được, từ ngữ không ổn thỏa như vậy, đã bị đáy lòng Lý Trường Thọ bỏ đi rồi.

Đầu tiên là để cho Hùng Linh Lỵ học được cách khống chế lực đạo của mình.

Lý Trường Thọ cho nàng mấy chiếc bình sứ, bảo nàng từ từ vẽ hoa săn trên bình sứ, nhưng không được làm tổn thương đến bản thân bình sứ.

Nếu nàng có thể làm được, như vậy sẽ ban thưởng cho nàng một phong tin khen ngợi tin, bảo nàng sau này giữa lại, đứng trước mặt toàn dân trong Hùng trại, đọc diễn cảm sự tán dương của Hải thần đối với nàng.

Tiếp theo, chính là cho Hùng Linh Lỵ một đống điển tịch phải được sử dụng khi tu hành, để nàng có nhiều thời gian đọc sách, gia tăng chút... ừm, khí chất nho nhã.

Mặt trời lên mặt trăng lặn, sao chìm mây lên.

Nơi đây mặc dù cảnh trí tốt, nhưng ngắm liên tục nửa năm, cũng sẽ có người có chút không kiên nhẫn.

Bỗng có một ngày, trong thiên địa xuất hiện mấy cỗ đạo vận huyền diệu tối nghĩa, bốn phương tám hướng truyền đến tiếng gào thét của kỳ trân dị thú, bên cạnh bồn địa bay đến hàng vạn linh điểu có màu sắc sặc sỡ, tiên quang như thải hà bày khắp toàn bộ bầu trời.

Ba thân ảnh với phong thái bất phàm, giẫm lên tường mây, từ Côn Luân sơn bay đến.

Ở giữa có một lão đạo với ánh mắt thần thái sáng láng, chính là vị đệ tử thứ ba dưới trướng Nguyên Thủy thiên tôn của Ngọc Hư cung, Xích Tinh Tử.

Ở hai bên trái phải Xích Tinh Tử đều là Xiển giáo Thập Nhị Kim Tiên với đại danh đỉnh đỉnh.

Nhưng, ba người vừa tới gần hội trường đại hội, ở hướng đông nam ngoài vạn dặm, xuất hiện một đám mây xám đen nghịt.

—— Sở dĩ là mây xám, thật sự là do mây trắng quá nhiều, chất thành một đống, dẫn đến ánh sáng khoonh quyên qua mắt làm gì.

Trên đám mây xám to lớn này, lần lượt từng thân ảnh trước sau đứng thẳng, nhất thời không đếm ra hết rốt cuộc có bao nhiêu thân ảnh...

Xích Tinh Tử vưa gặp được ba vị Xiển giáo đại lão, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, lập tức lấy ra ngọc phù truyền tin.

Dao người, sốt ruột!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.