Chương trước
Chương sau
【 Gần đây có chỗ nào đắc tội với Trường Thọ sư điệt sao? 】

Nghe Lý Trường Thọ hỏi như thế, trong lòng Tửu Ô run lên, nhíu mày trầm tư.

Rất nhanh, Tửu Ô đã cân nhắc từ ngữ, truyền âm trả lời:

"Chuyện này, bản sư bá vẫn luôn vì môn phái mà bôn ba, ngay cả tu hành của bản thân cũng bị ảnh hưởng, cũng không thu đồ, mong rằng Trường Thọ ngươi sẽ hiểu nhiều hơn."

Trong câu nói này, Tửu Ô lại không nhịn được, ngẩng đầu nhìn toà “núi nhỏ” trước mặt ...

"Trường Thọ à, ngươi thật sự muốn đón biểu muội ngươi về nội môn sao?"

"Chỉ có để biểu muội đi bên cạnh, ta mới có thể an tâm một chút." Lý Trường Thọ đáp lại như thế.

Tai hoạ ngầm như thế này, nếu không thể nhẫn tâm xuống tay, đương nhiên phải mang theo bên người rồi.

Hắn quen dùng thủ đoạn —— lời thề đại đạo, cũng không thích hợp với Hùng Linh Lỵ.

Cho dù là để Hùng Linh Lỵ biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, rồi để nàng lập lời thề đại đạo tàn nhẫn nhất, nói không chừng nàng ngủ nói mấy câu nói mớ, có thể mơ mơ hồ hồ bị thần lôi Thiên đạo đánh thành tro bụi...

Do đó Lý Trường Thọ động tâm tư, rõ ràng Hùng Linh Lỵ đã bị Tiêu Dao tiên tông ghét bỏ, nghĩ cách để dẫn nàng ta về Độ Tiên môn.

Tiểu Quỳnh phong vẫn còn đầy địa giới rộng lớn, bản thân Lý Trường Thọ cũng nắm chắc 98%, có thể trấn an được Hùng muội này...

2% còn lại “một” là cho đại đạo tẩu thoát, và tính không chắc chắn của Thiên đạo lão gia.

Vu có năng lực dời núi lấp biển.

Nếu dẫn Hùng Linh Lỵ về môn phái, dốc lòng bồi dưỡng, nói không chừng thời khắc mấu chốt, Hùng Linh Lỵ có thể khiêng Tiểu Quỳnh phong, vắt chân lên cổ mà chạy.

Nhìn từ góc độ này, việc này đã có ý nghĩa chiến lược vô cùng quan trọng.

Hơn nữa, xuất thân của Hùng Linh Lỵ là gia tộc thần sứ của Hải Thần giáo, có nguồn gốc quá sâu với mình; nàng ta đi theo, Lý Trường Thọ cũng hoàn toàn biết được, nhân quả sẽ không vì mình mà tăng thêm cái mới.

Ngoài ra, Lý Trường Thọ còn có một tư tâm nho nhỏ, không quan trọng...

Bây giờ Tiểu Quỳnh phong cũng đang thiếu một đội trưởng bảo an đáng tin cậy lại nghe lời, tư chất bản thân Hùng Linh Lỵ cũng không tệ, có thể nói là tiểu hung thú hình người bảo vệ núi.

Tất nhiên, việc này cũng không phải là trăm lợi mà không có hại.

Lý Trường Thọ hỏi câu này với Tửu Ô cũng đã suy tính kỹ rồi.

Thứ nhất, rõ ràng Hùng Linh Lỵ không đủ số mệnh, chỉ có nhất mạch Phá Thiên phong mới trấn lại, để nàng làm đệ tử bình thường như vậy chỉ liên tục gặp xui xẻo.

Thứ hai, Lý Trường Thọ vẫn luôn phòng ngừa việc nhiếm quá nhiều nhân quả, tuyệt đối không muốn vô duyên vô cớ có thêm một Tam sư muội.

Nếu Tửu Ô không dám thu, Lý Trường Thọ trầm ngâm mấy tiếng, bắt đầu suy nghĩ nhà tiếp theo...

Chỉ cần chịu dụng tâm, chắc chắn sẽ có cách.

Cho dù đời trước Lý Trường Thọ thường xuyên nghe người ta nhắc đến câu —— 【 trên đời này có hai cách bình yên đến song toàn, không phụ Như Lai không phụ khanh 】, thật ra cũng có đường giải quyết.

Nhảy ra cố định dàn khung, nghĩ cách bức “Như Lai” sửa giáo nghĩa giáo quy là được.

Nói đùa thôi, quay lại chuyện chính sự.

Muốn dẫn Hùng Linh Lỵ về Độ Tiên môn, ngoại trừ cho Hùng Linh Lỵ tìm sư phụ, còn phải thuyết phục Tiêu Dao tiên tông, để xem Tiêu Dao tiên tông có thả người hay không đã...

Rất nhanh, Lý Trường Thọ lại truyền âm với Tửu Ô mấy câu.

Đầu tiên Tửu Ô nhíu mày do dự một lát, sau đó đã đáp ứng.

Nhưng nhìn sắc mặt của Tửu Ô, hình như chuyện đáp ứng có chút miễn cưỡng.

Lý Trường Thọ đã sớm chuẩn bị, lại truyền thanh nói:

"Sư bá, đệ tử có hai viên linh đan mới luyện chế nhất dâng lên, một viên tên là Bạo Thai Dịch Cân hoàn, một viên tên là Long Hổ Tăng Cao đan."

Vẻ mặt Tửu Ô khó hiểu, nhìn về phía Lý Trường Thọ.

Lý Trường Thọ vẫn duy trì nụ cười chân thành đứng phía sau Hùng Linh Lỵ, dùng pháp lực mô phỏng giao hai chiếc bình sứ này cho Tửu Ô.

Tiếp theo đó, Lý Trường Thọ lại truyền thanh nói:

"Đệ tử cũng không phải sử dụng nhân tình để ép buộc sư bá, đây đều là đan dược mà mấy năm trước ta đã luyện chế ra, định tìm cơ hội hiếu kính cho sư bá."

Tửu Ô nhận bình sứ, cẩn thận từng li từng tí mở một nút gỗ đầu bình sứ ra, khẽ ngửi, đáy lòng phân tích hạ dược tính, tinh thần chấn động ngay lập tức.

"Đây là Bạo Thai Dịch Cân hoàn!"

Lý Trường Thọ nói: "Cơ thể có ít thể tăng lên ít nhất là nửa tấc, nhưng chỉ có thể dùng một viên."

"Yên tâm, chuyện biểu muội ngươi cứ để bản sư bá lo!"

Tâm trạng Tửu Ô kích động nhét bình ngọc vào trong, cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong chủ trữ vật pháp bảo của mình, đáy lòng lập tức phức tạp.

Hồng Hoang có chân tình, Hồng Hoang có đại ái!

Quả thật!

Đã nhiều năm như vậy, người hiểu Tửu Ô ông, ngoại trừ Thi Thi chính là Trường Thọ sư điệt!

Mặc dù biết rõ là bị Trường Thọ sư điệt lợi dụng, nhưng cho dù bị lợi dụng, đó cũng là... một niềm hạnh phúc!

Ngay lập tức, Tửu Ô đứng dậy, liếc nhìn Hùng Linh Lỵ đáng yêu kia, tự tin cười một tiếng, cất bước đi tìm Vong Tình thượng nhân, sư phụ của ông.

"Biểu huynh..."

Hùng Linh Lỵ mở mắt ra, nhỏ giọng nói: "Ta mặc niệm xong ba trăm lần rồi."

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu, cầm một viên đan dược đưa cho Hùng Linh Lỵ, nói:

"Đây là loại đan dược an thần ngưng tâm, có lợi cho hồn phách của ngươi, dùng sau khi đả tọa một trận đi."

"Cám ơn biểu huynh ban thưởng."

"Đừng nói hai chữ ban thưởng, chú ý cách dùng từ trong môn phái." Lý Trường Thọ lại truyền âm hỏi nàng, "Linh Lỵ, ngươi có muốn đổi nhà tiên môn để tu hành không?"

Hùng Linh Lỵ nắm viên đan dược kia ở trong tay nàng giống như một hạt gạo, không chịu được trở nên méo mó.

"Mọi người đều rất tốt với ta nha."

Thế là Lý Trường Thọ đổi một thuyết pháp khác, tiếp tục truyền âm:

"Linh Lỵ, ngươi là kỳ tài tu tiên hiếm gặp trong Hùng trại.

Hóa thân này của ra có một nhiệm vụ khó khăn, muốn ngươi dố toàn lực hiệp trợ, nhưng vô cùng nguy hiểm, thậm chí có thể còn muốn ngươi dâng cả tính mệnh của bản thân.

Ngươi, nguyện ý vì Hùng trại, vì thần giáo, kính dâng tự thân, để mặc mồ hôi không?"

Đôi mắt to của Hùng Linh Lỵ trừng to lên, trực tiếp nuốt đan dược vào trong miệng, trên gương mặt tràn đầy vẻ nghiêm nghị, ôm quyền với Lý Trường Thọ, nhỏ giọng nói:

"Biểu huynh! Linh Lỵ việc nghĩa chẳng từ!"

Ba trăm lần mặc niệm này, quả nhiên đã làm nàng gọi biểu huynh thuận miệng hơn rất nhiều.

Lý Trường Thọ mỉm cười gật đầu nói: "Đừng gọi, đừng gọi, nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng." Hùng Linh Lỵ đáp ứng, sau khi uống viên đan dược kia xong thì cũng có cảm giác mình hơi buồn ngủ...

Mơ mơ màng màng, nàng ngồi ở đó ngủ thiếp đi, trước mũi toát ra một bong bóng nước mũi nho nhỏ, không ngừng trở nên to lớn, thu nhỏ, lặp lại liên tục.

Cùng lúc đó, bên cạnh Lý Trường Thọ bắt đầu xuất hiện từng tiếng vang mạnh mẽ có cảm giác tiết tấu như tiếng sấm, rước lấy những ánh nhìn chằm chằm của người xung quanh.

Có không số người nhíu mày nhìn chằm chằm “bong bóng” đang có sức sống ngoan cường kia, muốn nhìn xem... rốt cuộc nó sẽ phát nổ khi nào...

Đáy lòng Lý Trường Thọ khẽ thở dài, phải giải quyết vấn đề, xem ra vẫn còn không ít.

Nhưng điều làm Lý Trường Thọ có chút bất ngờ chính là, chuyện Hùng Linh Lỵ sang tên qua Độ Tiên môn lại được giải quyết thuận lợi đến kỳ lạ.

Lý Trường Thọ vốn đang muốn, xin nhờ Tửu Ô mời Vong Tình thượng nhân ra mặt, để Vong Tình thượng nhân đi tìm Tiêu Dao tiên tông để nói việc này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.