Chương trước
Chương sau
Đêm đó, lúc Tửu Cửu rời khỏi Tiểu Quỳnh phong, là che cổ áo, ôm mặt, ngồi trên hồ lô lớn bay đi...

Sau đó Tửu Ô, Tửu Thi và Hữu Cầm Huyền Nhã cùng nhau cáo từ rời đi, không quấy rầy thời khắc hiếm có của Tiểu Quỳnh phong thêm nữa.

Lâm thời, Tiểu Quỳnh phong vốn dĩ chỉ có ba sư đồ giờ biến thành bốn người.

Trăng trên hồ nước thanh, gió đêm bầu trăng khuyết.

Trước nhà cỏ, Linh Nga mang tới hai tấm bồ đoàn, ngồi bên cạnh sư huynh.

Lâm Giang tán nhân Giang Lâm Nhi với thân hình nhỏ nhắn xinh xắn kia đang núp trong ghế bành, hung đao vẫn không rời khỏi thân, tay cầm một bầu rượu, thỉnh thoảng nhấp một hơi.

Nàng sẽ không để mình uống say, bất nhất trận sẽ đem hơi rượu bức ra, từ đầu tới cuối duy trì mấy phần thanh tỉnh, hưởng thụ phần hơi say rượu kia.

Lúc nơi này không có người ngoài, Giang Lâm Nhi hỏi Tề Nguyên lão đạo, sao làm được binh giải hóa Trọc Tiên.

Tề Nguyên liếc nhìn đại đồ đệ của mình, thấp giọng nói:

"Là Trường Thọ tới chỗ Vạn trưởng lão xin một viên Dung Tiên đan."

Giang Lâm Nhi cười như không cười nói một câu: "Vị Vạn trưởng lão này, đúng là giúp Tiểu Quỳnh phong rất nhiều nha."

Tề Nguyên lão đạo gật đầu đáp: "Sư phụ ngài nói rất đúng, vị Vạn trưởng lão này thậm chí chưa từng nói với đệ tử một câu..."

Bốp!

Giang Lâm Nhi không nhịn được đưa tay, đánh vào trán Tề Nguyên lão đạo, chỉ hận không tranh, nghiến răng nghiến lợi mắng một câu:

"Năm đó sao ta không khai thông cho ngươi chứ!

Người ta nói cái gì thì ngươi tin cái đó!"

Tề Nguyên lão đạo lập tức cười khổ, thở dài: "Sư phụ, giờ đệ tử đã là một Trọc Tiên, Trường Thọ...

Trường Thọ và Linh Nga đều do đệ tử một tay nuôi lớn, lời bọn họ nói, đương nhiên đệ tử phải tin rồi."

Bàn tay nhỏ vẫn không ngừng rơi xuống, có điều Giang Lâm Nhi vẫn chưa dùng sức, Tề Nguyên lão đạo có chút xấu hổ, đáy mắt cũng mang theo ý cười.

Đã là phàm nhân già rồi, bị lão nương đánh cũng là một niềm hạnh phúc.

Thật ra giờ Tề Nguyên đang rất vui vẻ...

Chỉ nghe thấy Giang Lâm Nhi không ngừng dạy dỗ:

"Trọc Tiên thì Trọc Tiên, ngươi sa sút cái gì?

Tư chất của ngươi vốn không bằng vi sư, cơ hội tu thành Thiên Tiên vốn vô cùng nhỏ bé, tuổi thọ của Địa Tiên đạo lẫn vào Chân Tiên cảnh không phải cũng giống như tiêu dao khoái hoạt sao?

Giang Vũ không muốn gặp ngươi, xông xáo thì xông xáo đi, ta làm sư phụ còn chưa quan tâm, ngươi còn bận tâm cái gì?

Có phải muốn bị vi sư đánh đòn nữa không!"

"Sư phụ, ta... đệ tử nghe theo giáo huấn là được."

Bên cạnh, Lý Trường Thọ truyền âm với Linh Nga hai câu.

Linh Nga lấy ra lá bài đấu đại thần, cười nói: "Sư tổ, có thể cùng người chơi trò chơi nhỏ này được không?"

"Ồ? Đây là thứ gì vậy?"

"Sư tổ người xem một lần là biết..."

Rất nhanh, sư đồ ngồi trước nhà cỏ bắt đầu tranh giành đại thần, Giang Lâm Nhi cũng thả lỏng hơn một chút, Tề Nguyên cũng không nhịn được cười ra tiếng.

Trong lúc chơi đùa, Giang Lâm Nhi cũng bắt đầu nói những chuyện cảm khái nhân sinh, thật ra là ở trong bóng tối khuyên Tề Nguyên lão đạo.

Chẳng hạn như như thế này ——

"Lão Nhị à, vi sư đã đi qua rất nhiều con đường, đã hiểu rất nhiều đạo lý, nhưng vẫn không có cách nào tiêu dao tự tại.

Vì sao? Bởi vì mong nhớ và lo lắng.

Con người luôn lo lắng, không thành người thật sự là chuyện rất tuyệt tình.

Đáy lòng ngươi có lo lắng cũng không sao, mong sao sư tỷ ngươi cũng không có việc gì, nhưng đừng hãm quá sâu, ngươi đã được Địa Tiên đạo rồi, thọ nguyên còn rất nhiều, cứ chậm rãi sống là được."

Tề Nguyên lão đạo thở dài gật đầu, đáy lòng ghi tạc lời răn dạy của sư phụ.

Lý Trường Thọ thấy cảnh tượng này cũng cảm thấy mình hiếu kính những đan dược kia cho sư tổ cũng xem như đáng giá...

Lúc Giang Lâm Nhi ở trong Tiểu Quỳnh phong, Lý Trường Thọ cũng không tránh xuống mật thất dưới đất.

Hắn quyết định dùng nửa tháng này, mượn 【tiểu sư tổ nghèo ngực đói ác】trở về núi, bầu bạn với lão sư phụ mẹ goá con côi mất bạn và tiểu sư muội đang nảy mầm thanh xuân này.

Cùng sư phụ ở bên hồ câu linh ngư do mình nuôi dưỡng, cùng sư tổ đi dạo một vòng phong cảnh khu mê trận của Tiểu Quỳnh phong.

Cùng sư muội tự tay làm thịt mấy con linh thú được vỗ béo, bày bàn mạt chược ra trước phòng đan, lấy thần điểu bài mà mình chưa từng cùng sư muội mở rộng bản mạt chược Hồng Hoang”.

Đương nhiên, Lý Trường Thọ cũng chưa từng buông xuống sự giám sát bên Tiên Lâm phong.

Để xem sau này Tiên Lâm phong có còn trả thù nữa hay không...

Thật ra lúc Lý Trường Thọ diệt sát Khoái Tư đạo nhân, đã làm xong các phương pháp đối phó.

Chỉ có điều, lúc đó hắn dự đoán tình huống xấu nhất không xảy ra; bây giờ sư tổ đột nhiên trở về, đi Tiên Lâm phong trút giận, làm cho những kế hoạch mà Lý Trường Thọ đã làm dường như có đất dụng võ.

Giờ thù hận bên Tiên Lâm phong đều tập trung vào người sư tổ nhà mình.

Sau này nếu sư tổ nhà mình rời khỏi sơn môn, trở về trong ba ngàn thế giới tiếp tục vui chơi... Khụ, xông xáo...

Như vậy đương nhiên không có điểm lợi, nhưng cũng có chỗ lợi.

Chỗ không có lợi chính là —— Tiên Lâm phong hoặc nhiều hoặc ít sẽ trả lại một phần giá trị thù hận lên người ba sư đồ bọn họ.

Chỗ có lợi chính là, có sự uy hiếp của Thiên Tiên “Thực chiến chém giết hệ” của vị sư tổ này, chắc chắn Tiên Lâm phong sẽ có nhiều thêm mấy tầng cố kỵ.

Tất nhiên, đối với Lý Trường Thọ mà nói, điểm tốt lớn nhất thật ra chính là sau này nếu như muốn biến mất phần tai hoạ ngầm này, có thể để giấy đạo nhân mô phỏng khí tức và thân hình của sư tổ...

Còn phía sau đối phó với như thế nào, dùng phương thức nào để đối phó thì phải xem Tiên Lâm phong phản ứng ra sao đã.

Vận mệnh đang nằm trong tay bọn họ, Lý Trường Thọ cũng làm thêm mấy tay chuẩn bị thôi.

...

Ở một nơi sâu trong tuyến giao hội Đông Hải Nam Hải, đạo trường Tiệt giáo trứ danh, Kim Ngao đảo.

Ngày hôm nay Kim Ngao đảo có chút náo nhiệt, lại đến ngày Kim Tiên giảng đạo, nghe nói còn có Đại La Kim Tiên hiện thân, ở trên đảo một đám luyện khí sĩ tề tụ xung quanh mấy tòa cung điện.

Nơi đó, Tần thiên quân Tần Hoàn hăng hái, xây dựng một liên hoàn trận đơn giản, cũng giới thiệu với các đạo hữu mấy kỹ xảo của liên hoàn trận.

Bên ao quý, dưới ngọc thụ.

Làn gió khẽ thổi qua, tay áo thanh bào lớn của thiếu niên long tử khẽ lắc lư, sợi tóc và sừng thú tiểu xảo của hắn khẽ ma sát với nhau.

Một bên, Hạm Chỉ ngồi quỳ chân trên bồ đoàn, đang giúp hắn không ngừng mài mực.

Án thư bên trái, chất từng đống thẻ tre, chữ viết trong đó sớm đã được Ngao Ất khắc sâu vào tim.

Tấm vải án thư màu vàng được mở ra, từng hàng chữ nhỏ đẹp đẽ, gánh theo tâm huyết của Ngao Ất trong khoảng thời gian này.

Từ « hai mươi sáu bước đẩy lùi địch » và « bước thứ hai bảy • dương hôi thiên » tổng kết ra lý luận chiến thuật, tư tưởng, vào lúc này dưới ngòi bút Ngao Ất dưới ngòi bút, hóa thành chiến thuật binh pháp với trật tự rõ ràng.

Hoàng hôn ngã về tây, trên Kim Ngao đảo tiếng giảng kinh thoang thoảng, bên cạnh có một thiếu nữ đang mài mực, cũng được sư tỷ có quen biết gọi lên trước điện nghe đạo.

Chỉ có Ngao Ất là không hề không nhúc nhích, ở nơi này suy nghĩ từng câu, từng chữ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.