Cuối cùng, đến khi trên biển chỉ còn một ánh chiều tà cuối cùng, Ngao Ất từ từ thở phào nhẹ nhõm, để bút mực trong tay xuống.
« Hải thần binh lục », xong rồi!
Ngao Ất đọc hiểu mấy lần, khóe miệng không nhịn được cong lên, trong đôi mắt kia chớp động thanh quang, mang theo một cảm giác mừng rỡ nồng đậm.
“Nhân giáo dụng binh thuật, thật đúng là cao minh.
Long tộc tích lũy vô số năm tháng, chỉ thiếu duy nhất binh pháp ổn định đầu chữ.
Cũng không biết, vị tiền bối Huyền Đô đại pháp sư kia có đáp ứng việc này không?”
Ngao Ất nghĩ tới điều này, đáy lòng không kìm lòng được, nhắm mắt ngưng thần, miễn cưỡng thông qua tượng thần của mình mà tràn ra thần niệm, liên kết với tượng chủ thần ở bên kia...
Trong chốc lát, An Thủy thành đang xây dựng thêm chủ điện Hải thần miếu, hai tượng thần này đang bắt đầu làm doanh doanh... Khụ, thần niệm giao lưu.
Lý Trường Thọ đang cùng sư phụ đi chèo thuyền câu cá, nhắm mắt nhập mộng, mượn tượng thần của mình để tạo dựng mộng cảnh, kéo Ngao Ất vào trong thần niệm.
Trong thoáng chốc, Ngao Ất nhìn thấy Lý Trường Thọ đang đứng dưới chân tượng thần, lập tức lộ ra mấy phần tươi cười, bước nhanh ra nghênh đón.
"Giáo chủ ca ca, gần đây có việc gì không?"
"Ở nhà tu hành, tất nhiên là không việc gì."
Lý Trường Thọ và Ngao Ất cùng nhau làm đạo vái chào, Ngao Ất mở miệng chính là nói mấy câu cảm ơn, Lý Trường Thọ cũng chỉ tùy tiện nghe một chút, không coi là thật.
Chỉ có điều, đối với Ngao Ất, Lý Trường Thọ có thể xem là vô cùng tín nhiệm, mặc dù tổng điểm là thang điểm một trăm.
"Giáo chủ, gần đây ta đã xem hai mươi sáu kế sách đẩy lùi địch, chỉnh sửa thành một bản binh pháp.
Gần đây Long tộc ta có khánh điển, ta có thể lấy bản binh pháp này làm lễ vật của Hải Thần giáo dâng tặng cho phụ vương ta được không?"
Lý Trường Thọ hơi suy tư, nói: "Ngươi mang tặng bản binh pháp mà ngươi đã chỉnh sửa sao?"
"Việc này có cần hỏi đại..." Ngao Ất chỉ chỉ lên trên.
"Không cần." Lý Trường Thọ cười nói, "Lần này bởi vì Long tộc ngươi đẩy lùi địch lại không làm tổn thương phàm nhân, hiện tại ta cũng có thể toàn quyền xử trí một số việc nhỏ."
Hiện tại, nói chung cũng không cần nói một nửa sau, để cho đối phương tự do tưởng tượng.
Lý Trường Thọ có thể trực tiếp chỉ rõ Ngao Ất, phía sau hắn, xác thực có người, mấy người Long tộc đó trước đây hắn đã gặp qua rồi...
Bây giờ, đã là dâng pháp chỉ dao động!
Ngao Ất lộ ra mấy phần mỉm cười vui vẻ, đọc thuộc lòng bản binh pháp mà mình đã viết.
Lý Trường Thọ cẩn thận nghe một hồi, phát hiện Ngao Ất cũng chỉ từ đó ngộ ra được một ít ở bề ngoài, cũng rất vui vẻ đáp ứng lại, thuận tiện chỉ điểm cho Ngao Ất một chút.
Trải qua một năm thôi diễn phân tích trước đó, Lý Trường Thọ đã kết luận, Long tộc đấu không lại Tây Phương giáo.
Chỉ nhìn vào Tây Phương giáo có thể hạ bao nhiêu quyết tâm, chuẩn bị trả giá bao nhiêu, đến thu phục Long tộc để cho bọn họ tự mình sử dụng.
Lý Trường Thọ có ưu thế biết trước, cho nên cũng hiểu rõ trực quan mạch suy nghĩ của Tây Phương giáo.
Hiện tại “Hoa lan” và “cung” chính là tập trung tinh thần đi phương tây đào người, thực lực Tây Phương giáo lớn mạnh, lại dùng thực lực đi mưu khí vận, từ đó làm cho Tây Phương giáo đại hưng.
Cục thịt Long tộc béo bỡ này, đương nhiên Tây Phương giáo sẽ không chịu thả ra.
Nếu sức chiến đấu của Long tộc là có thể mạnh hơn một chút, sau này cũng có thể giày vò Tây Phương giáo nhiều hơn, tiêu tốn càng nhiều thực lực của Tây Phương giáo, có lợi với đạo môn và Thiên đình, cũng có lợi với bản thân Lý Trường Thọ...
Thuận tiện, Long tộc có thể kiên trì lâu dài thêm một chút, Lý Trường Thọ cũng có nhiều thời gian đi mưu đồ chuyện Long tộc nhập thiên hơn.
Việc này hắn càng thuận lợi mọi bề, đã hoàn thành nhiệm vụ mà Thánh Nhân lão gia giao cho, cũng xoát một chút công lao bên phía Ngọc đế, vì để sau này giấy đạo nhân có thể thượng thiên, trước tiên tích lũy chút vốn đã.
Trước đó ở trong mật thất dưới đất một năm, Lý Trường Thọ đã tính toán những thứ kế sách này.
Ngao Ất nói: "Vậy Trường Thọ huynh, ta sẽ dâng binh thư này cho phụ vương ta!"
"Ừm." Lý Trường Thọ khẽ gật đầu, cười nói, "Lát nữa ta sẽ đặt một phong thư chúc mừng ở vị trí cũ, lấy danh nghĩa Hải thần hạ lễ cho Long tộc hạ lễ, ngươi nhớ phái người tới lấy."
Ngao Ất nghe vậy thì lập tức mặt mày hớn hở, vội gật đầu đáp ứng.
Lý Trường Thọ lại căn dặn Ngao Ất mấy câu, không được bại lộ thân phận Hải thần.
Việc này vị đại lão phía trên kia rất để ý, dù sao Nhân giáo thanh tĩnh vô vi, trù tính điểm ấy công đức, sẽ làm trò cười cho người khác.
Thể diện của Thánh Nhân không phải chuyện nhỏ.
Ngao Ất liên tục nói vâng, lại thề lời thề năm đó một lần.
Trước khi Ngao Ất đi, Lý Trường Thọ lại trầm ngâm vài tiếng, giao một việc cho Ngao Ất tự làm, Ngao Ất không hề do dự liền gật đầu đáp ứng.
Rời khỏi mộng cảnh, Ngao Ất ngồi phía sau án thư phát ngốc, sau đó bắt đầu cười khẽ.
Trường Thọ huynh đúng là...
Quá chiếu cố Long tộc rồi!
Nhân sinh đến một tri kỷ như thế, tâm đã thỏa mãn rồi!
Đáy lòng Ngao Ất thầm nghĩ:
“Sau này, bảo vật của Ngao Ất ta chính là bảo vật của Trường Thọ huynh!
Công đức của Ngao Ất cũng chính là công đức của Trường Thọ huynh!
Đạo lữ của Ngao Ất chính là!
Ơ, là đệ muội của Trường Thọ huynh...”
Ngao Ất lại cầm bút mở bản binh pháp mình đã viết ra, đánh dấu mấy chỗ mà Lý Trường Thọ đã chỉ điểm, ngày mai hắn sẽ chỉnh sửa một lần nữa, như vậy có thể chân chính đại công cáo thành.
Thật ra điều làm cho Ngao Ất mừng rỡ nhất chính là, bởi vì hình bóng vang dội của Hải Thần giáo mà tập tục đang bình yên của Long tộc xảy ra biến hóa.
Mặc dù lúc này biến hóa không tính là quá rõ ràng, nhưng thật ra đã phát sinh thay đổi...
Cùng lúc đó, ở trong Tiểu Quỳnh phong.
Lý Trường Thọ mở hai mắt ra, tiếp tục ngồi trên bè trúc câu cá.
Nghĩ đến cảnh giới kế tiếp của Long tộc, và mấy phương hướng kế tiếp có thể ra tay của Tây Phương giáo, đáy lòng thầm nói một câu...
Đáng tiếc.
...
Kỳ hạn nửa tháng nhanh chóng trôi qua, mắt Giang Lâm Nhi mang theo mấy phần không nỡ, nhưng vẫn theo suy nghĩ trước đây của nàng, nói chuyện mình muốn tiếp tục rời đi với Tề Nguyên.
Sau khi nói xong, Giang Lâm Nhi lập tức đi tới Bách Phàm điện, bẩm báo trong môn phái, ngày mai nàng sẽ rời khỏi đây.
Giống như nàng vậy, đã tu thành Thiên Tiên môn nhân, muốn ra ngoài xông xáo, trong môn phái cũng sẽ không ngăn cản.
Khác biệt với lần rời núi trước kia chính là, bây giờ sức chiến đấu của Giang Lâm Nhi đã được cao tầng trong Độ Tiên môn có chút coi trọng, cho nàng ba tấm ngọc phù truyền tin, nếu trong môn phái có việc gì quan trọng, cũng sẽ triệu hồi nàng về.
Đương nhiên Giang Lâm Nhi cũng đáp ứng, còn nói nếu gặp phải cường địch, có thể dẫn một số đạo hữu về núi hỗ trợ.
Diễn xuất như một sơn trại vương.
Đêm trước khi Giang Lâm Nhi đi, Tửu Ô và Tửu Cửu đến đây tiễn đưa, lại mở một buổi tiệc vui vẻ lại ầm ĩ.
Nhưng đợi Tửu Cửu chạy trối chết, lúc Tửu Ô cáo từ lại có một vị “khách quý” nữa tới mà Lý Trường Thọ cũng không nghĩ tới.
Cao thủ trong Thiên Tiên đỉnh phong trong môn, Vong Tình thượng nhân.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]