Giang Lâm Nhi vọt tới trên núi Tiên Lâm, trực tiếp ước chiến với sư phụ của Khoái Tư.
Chủ núi Tiên Lâm ra mặt, trưởng lão trong môn phái ra mặt, Giang Lâm Nhi đều không phản ứng, một câu "Ta chỉ đòi một lời giải thích", làm bọn hắn cũng không thể nhiều lời.
Sư phụ Khoái Tư vị trưởng lão Thiên Tiên mà Lý Trường Thọ đang nhìn chằm chằm rất lâu kia rất nhanh đã lộ diện.
Giang Lâm Nhi nói "Chính là ngươi?", đối phương vừa mới gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, trong tay Giang Lâm Nhi nở rộ một huyết mang, đâm thẳng về vai trái sư phụ Khoái Tư.
Một kích này ngoại trừ Lý Trường Thọ ra mấy tên Thiên Tiên trên không trung không ai thấy rõ Giang Lâm Nhi ra tay như thế nào.
Sư phụ Khoái Tư do ứng phó không kịp vai trái bị huyết mang kia xuyên thấu, sau vai văng ra máu tươi, tiên quang hộ thể bị phá trong nháy mắt.
Cái này nếu ngắm vào chỗ yếu trên người của lão đạo Thiên Tiên này không chết thì cũng trọng thương.
Giang Lâm Nhi lập tức vọt lên trước, hai mắt vô cùng ác liệt, đại đao phía sau hóa thành một hung thú bạch hô toàn thân huyết văn, trongg tay cầm lại cầm cái dao.
Mấy vị Thiên Tiên xung quanh vội vàng ra tay ngăn cản, hung thú bạch hổ bảo vệ quanh người Giang Lâm Nhi, cuốn lên từng trận gió tanh, trong tràng điện lập tức hỗn loạn lên.
Phong chủ núi Tiên Lâm cũng vô cùng tức giận, toàn lực ra tay với Giang Lâm Nhi đánh ra một chưởng.
Nhưng một chưởng này còn chưa rơi xuống, hướng núi Đan Đỉnh lóe lên một thân ảnh, chính là Vạn Lâm Quân trưởng lão.
Vạn Lâm Quân lão gia tử lập tức gia tay, trực tiếp quét bay bàn tay của Phong chủ núi Tiên Lâm ra ngoài, lại đưa tay ấn áp, tạm thời vây khốn Giang Lâm Nhi lại.
Giang Lâm Nhi không nói một lời, thân hình xoay nhẹ, quanh người lại xuất hiện mấy chục vết cắt lưỡi đao giống như cánh hóa phiêu vũ, lộng lẫy nhưng lại ẩn giấu nhiều sát cơ.
Vạn Lâm Quân trưởng lão làm ra hết tiên lực để giam cầm lại bị nàng trảm phá trong nháy mắt.
Sau đó, Giang Lâm Nhi bước lên một bước, thân hình như quỷ như mị, ở trong không trung hóa ra hơn mười đạo huyễn ảnh, nhẹ nhàng vòng qua thân ảnh mấy tên Thiên Tiên, cùng nhau công về phía sư phụ Khoái Tư.
Lý Trường Thọ thầm khen trong lòng.
Sư tổ nãi đây đúng là liếm máu lưỡi đao, sinh tử lịch luyện ra được kỹ năng chém giết.
Ra tay nghiêm túc, ra tay có chừng mực, thân hình hay thay đổi huyễn, chiêu thức lừa gạt người.
Đáng tiếc, sư tổ nãi mới bắt đầu chỉ muốn đả thương người mà không phải giết người, điểm ấy ngược lại rơi xuống kém cỏi...
Sư phụ Khoái Tư kia không cam lòng bị lấn, lập tức tế lên mấy thứ bảo vật nhưng không đợi bảo vật lấp lóe tiên quang thì một con dao găm quỷ dị đã xuất hiện ở phía sau lão đạo này trực tiếp đâm xuống vai phải của hắn.
Mắt thấy huyết quang bắt đầu, chợt nghe thấy một tiếng nói mang theo thở dài truyền đến...
"Dừng tay lại.”
Động tác của Giang Lâm Nhi ngừng lại, thân hình lập tức lùi lại, quay đầu nhìn về phía núi Phá Thiên.
Bên kia có hơn mười mấy đạo lưu quang đang bay vụt đến nhưng trước nhất là một người chắp tay bay đến, tóc mai trước hai sợi tóc trắng, khuôn mặt lạnh lùng cũng có chút anh tuấn, chính là Thiên Tiên mạnh nhất trong ngoài môn phái...
Vong Tình thượng nhân.
Chỉ nghe Vong Tình thượng nhân nói: "Giang Lâm Nhi, đừng có làm chuyện không thể kết thúc."
Lý Trường Thọ còn tưởng rằng với tính khí của sư tổ nãi thì cũng sẽ chỉ cười lạnh một tiếng với Vong Tình thượng, chẳng thèm ngó tới.
Sao đoán...
"A," Giang Lâm Nhi gật gật đầu, thu dao găm lại.
Hai tay nàng nhanh chóng kết ấn, quanh người hung thú bạch hổ hóa thành từng tia từng tia huyết mang, ngưng tụ thành cây đại đao trở lại lưng nàng.
Lúc này Lý Trường Thọ vừa mới chạy tới trên không của núi Tiên Lâm lập tức ngửi được một chút mùi vị không bình thường...
Vong Tình thượng nhân lại không nói gì thêm, thấy ở đây đã không còn chuyện gì, nói:
"Việc này ngừng lại ở đây thôi, núi Tiên Lâm và núi Tiểu Quỳnh đều không thể tiếp tục đi trả thủ, không thì nghiêm trị theo môn quy."
"Không thể dừng ở đây." Giang Lâm Nhi nói, "Chờ điều tra rõ sống chết của Đại đệ tử ta, mới có thể kết thúc với núi Tiên Lâm."
Trưởng lão ở bên cạnh nói: "Khoái Tư sư điệt ngày trước bị hại ở ranh giới Bắc Câu Lô Châu cũng coi như đã chịu quả đắng rồi."
Giang Lâm Nhi nói: "Không phải là lão Nhị nhà ta tự mình động thủ, không tính đoạn nhân quả này."
Đúng lúc này lại nghe được một tia truyền âm lọt vào tai, Giang Lâm Nhi hơi nhíu lông mày lại.
"Sư tổ, đệ tử Trường Thọ, việc này cần bàn bạc kỹ, âm thầm làm việc, gióng trống khua chiêng như vậy không phải là cách hay để trả thù.
Huống hồ Vong Tình thượng nhân còn đang nhìn."
Giang Lâm Nhi nghiêng đầu liếc nhìn Lý Trường Thọ, lại nhìn chăm chú Vong Tình thượng nhân vào lần, mím môi, lúc này mới vác cây đao kia dứt khoát quay đầu đi về hướng núi Tiểu Quỳnh.
Lúc này Lý Trường Thọ đã xác định sư tổ nãi nhà mình và Vong Tình thượng nhân…
Tuyệt đối có chuyện xưa.
Lý Trường Thọ làm cái vái chào với Vạn Lâm Quan trưởng lão, người sau lộ ra chiêu bài 'Cười' lạnh chậm rãi gật đầu.
Sau đó, Lý Trường Thọ cũng vội vàng cưỡi mây đuổi theo Giang Lâm Nhi, từ đầu tới cuối không làm cho mấy vị trưởng lão chú ý.
...
Sau một chút rối loạn đám người chạy về núi Tiểu Quỳnh.
Giang Lâm Nhi ngồi ở trong nhà cỏ của Tề Nguyên, Tề Nguyên đứng khom người, nói chuyện mình độ kiếp hóa Trọc Tiên.
Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga ở ngoài nhà cỏ chờ, Tửu Cửu, Hữu Cầm Huyền Nhã, Tửu Thi thì đứng ở chỗ xa xa quan sát tình hình bên này.
Mới rồi Giang Lâm Nhi làm khó dễ núi Tiên Lâm, mấy người cũng tận mắt nhìn, lúc này đều có chút kiêng kị đối với vị sư thúc, sư thúc tổ này.
Đây đúng là một lời không hợp liền chém người, mấy vị Thiên Tiên đều không ngăn được.
Nhưng hết lần này tới lần khác chém người còn chém tiêu sái như vậy...
Lý Trường Thọ và Lam Linh Nga rất nhanh cũng bị gọi vào trong nhà cỏ nhưng không lâu sau chỉ có Tề Nguyên và Linh Nga đi ra ngoài.
Cửa gỗ của nhà cỏ bị đóng lại, xung quanh nhà cỏ xuất hiện hai tầng trận pháp điều tra ngăn cách.
Lý Trường Thọ một mình đơn độc ở lại trong đó...
Tửu Ô vội vàng đi lên trước, Hữu Cầm Huyền Nhã và Tửu Cửu cũng có chút khẩn trương, Linh Nga đôi lông mày thanh tú càng nhíu chặt, trong mắt viết đầy lo lắng.
Tửu Ô vội nói: "Tề Nguyên sư đệ, Trường Thọ sao lại bị giữ lại?"
"Gia sư phải giáo huấn Trường Thọ," Tề Nguyên lão đạo trầm ngâm một lát, "Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu."
"Thế này làm sao yên tâm?" Tửu Cửu thầm nói, "Vị sư thúc này rất táo bạo, vừa về núi đã làm một vị trưởng lão Thiên Tiên phải đổ máu."
"Nói cẩn thận," Tửu Ô vội vàng chặn lại câu nói của Tửu Cửu.
Mà trong nhà cỏ, Giang Lâm Nhi ngồi trên ghế bành, cây đại đao dựng ở một bên làm thân hình nàng càng lộ ra thon nhỏ.
Cách cửa gỗ, trận pháp, Giang Lâm Nhi liếc nhìn Tửu Cửu, lại cúi đầu nhìn bản giáp trên người mình.
"Ngàn năm không thấy, tiểu nha đầu này sao lại dài ra..."
Lý Trường Thọ coi như mình không nghe được cái gì, lẳng lặng đứng ở một bên.
"Trường Thọ đúng không," Giang Lâm Nhi nói, "Lần này ta chỉ trở về một chuyến sẽ không ở trong môn lâu, bên ngoài còn có việc quan trọng, say đó cũng phải đi tìm tung tích sư bá của ngươi.
Sư phụ ngươi, về sau còn phải nhờ ngươi quan tâm hắn."
Lý Trường Thọ khẽ động trong lòng, sư tổ nãi nhìn thấu Quy quyết của hắn?
Cái này không thể, Quy quyết đã cải biến qua, không thể như thế...
Cũng may Giang Lâm Nhi lại vuốt vuốt mi tâm, nói:
"Sư phụ ngươi tính tình có hơi ngoan cố, lại không có ý đề phòng người khác, ta thấy ngươi còn thận trọng hơn một chút, chỉ có thể giao phó cho ngươi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]