Chương trước
Chương sau
Lúc đưa tiễn Đông Mộc Công, Lý Trường Thọ mới liếc nhìn vật được Ngọc đế ban thưởng, cũng đơn giản là chút linh thạch, bảo tài, cũng không đồ vật gì quý giá.

Hiện giờ mặc dù Thiên đình nhiều công đức, nhưng chưa chắc đã có nhiều bảo vật.

Được Long tộc tặng bảo vật, Ngọc đế ban thưởng, Lý Trường Thọ trước sau tốn thời gian một tháng mới âm thầm chở về Độ Tiên môn những bào tài mà mình có thể dùng đến.

Lý Trường Thọ tìm đến Linh Nga, căn dặn nàng không nên lơ đãng việc tu hành.

Lại đi tìm sư phụ bẩm báo, nói mình muốn bế quan tu hành năm đến mười năm, mời sư phụ đốc xúc chuyện tu hành của sư muội.

Sau đó, Lý Trường Thọ mới mở ra hoàn toàn những trận pháp bao quanh phòng đan.

Hắn phải lĩnh hội thật tốt hai ngọc phù của Huyền Đô đại pháp sư đã cho, cũng dùng bảo tài để luyện chế thành trận cơ, rồi suy tư nghĩ làm thế nào để cho Long tộc bước vào Thiên Đình.

Về phần tên gọi mình đã báo lên cho Ngọc đế...

Chỉ là nghe Trường Canh đạo nhân, rất khó thành lập liên hệ trực tiếp đến tên thật của chính mình.

Trưởng nam trong Thiên hạ trưởng nam, nhiều đến mức nào chứ?

Huống hồ, ra khỏi Độ Tiên môn, trên đời lại có mấy người biết hắn là Lý Trường Thọ?

“Canh” có “Tuổi tác” chi ý, hỏi người “xin hỏi đã bao nhiêu tuổi”, chính là hỏi tuổi tác bao lớn.

【 Trường Canh 】 chính là chỉ tuổi tác kéo dài, cũng gần giống như ý nghĩa tên 【 Trường Thọ 】.

Hắn họ Lý, tên Trường Thọ, hiệu Trường Canh đạo nhân, không có khuyết điểm nào.

Nếu như vô lại một chút, chẳng qua Trường Canh đạo nhân chỉ là danh hiệu của một bộ giấy đạo nhân của hắn mà thôi, điều này thì thế nào?

"Ừm?

Trường Canh đạo nhân này..."

Ngồi trong mật thất dưới đất, Lý Trường Thọ nhíu mày suy ngẫm, đáy lòng hiện ra một chút nghi hoặc.

Nếu như thêm họ của mình vào trong đạo hiệu này...

Lý... Trường Canh?

Hình như cái tên này nghe hơi quen tai, nhưng cẩn thận ngẫm nghĩ lại trí nhớ của mình, nhưng lại không nhớ ra rốt cuộc đã nghe qua ở đâu.

Có lẽ là trong cõi u minh có cảm ứng gì đó đi.

Vấn đề này, Lý Trường Thọ cẩn thận suy tư mấy ngày, cảm thấy đạo hiệu này của mình cũng không có chỗ không ổn, lúc này mới đi tìm Ngao Ất đang gặp nhau trong mộng.

Hắn mượn Ngao Ất nhắc nhở Long tộc, ý đồ thuần Long của Tây Phương giáo kia là bất tử, tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ như thế.

Đồng thời, Lý Trường Thọ cũng căn dặn Ngao Ất, nếu như không có cao thủ Long tộc nào hộ tống, nhất định không thể tuỳ tiện rời khỏi Kim Ngao đảo.

Kim Ngao đảo có đường mòn thông Thánh Nhân đạo trường Bích Du cung.

Mà Thông Thiên giáo chủ lại là chấp chưởng Tru Tiên tứ kiếm, quét ngang những cự lão vô địch trong Hồng Hoang, tu hành trong Kim Ngao đảo, và tu hành trong Côn Luân sơn Ngọc Hư cung đều an toàn như nhau.

Sau khi cùng Ngao Ất thương lượng mấy lần, Lý Trường Thọ không có một động tác dư thừa nào...

Chuyện Long tộc nhất định phải từ từ đợi thời cơ.

Chỉ dựa vào chính mình, thậm chí dựa vào thực lực của Đại pháp sư, tất nhiên không có cách nào trực tiếp áp đảo Long tộc.

Lý Trường Thọ suy nghĩ rất rõ ràng:

Phải làm chuyện thuận nước đẩy thuyền, chứ không phải rút đao cắt đứt hành động này.

Không chỉ hoàn thành viên mãn nhiệm vụ Long tộc nhập thiên, mà còn muốn hoàn thành thật xuất sắc, bản thân cũng không dính nhân quả!

Mật thất dưới đất phòng đan Tiểu Quỳnh phong.

Lý Trường Thọ lấy hai tấm ngọc phù kia ra, đặt qua một bên, lúc này vẫn đi quan sát như cũ.

Hắn lại mở tranh sơn dầu ra, đi chân trần giẫm đang bức tranh đã bày ra, trên mặt lộ ra vẻ suy tư, rất nhanh đã nâng bút vẽ xuống...

Một cái đùi gà, một bông hoa lan cỏ, và một tiểu ná bằng cao su.

Trước mưu tính một phen, định lại các đối sách thật tốt, cầu xin một lời nói an tâm.

Cơ hội chỉ để cho có sự chuẩn bị, lại đỡ được người.

...

Tuổi như nước chảy khúc thương hợp, sơn lâm tĩnh ngữ lặng lẽ vui.

Lý Trường Thọ bế quan năm thứ hai, Tiểu Quỳnh phong “cầu thùng sách” khai trương lần nữa, chỉ có điều lần này có một điều quy củ, chính là mỗi ngày tổng cộng cho ba thẻ trúc.

Điều này đại biểu cho Lý Trường Thọ đã chế xong kế sách có liên quan dến Long tộc, viết đầy ba thùng vải vóc.

Lúc này Lý Trường Thọ đang luyện chế trận cơ, thuận tiện lĩnh hội thuật pháp thân ngoại hóa thâm chi pháp của Huyền Đô đại pháp sư cho.

Vị Thánh Nhân đã lên đọc kinh văn, tên là « Thái Thanh Đạo Hàm ».

Trong đó, Lý Trường Thọ càng nhìn đến một chút lý niệm hậu thế « Đạo Đức kinh », nhưng cả hai bản thân đều có sự chênh lệch khá lớn.

Lý Trường Thọ chỉ nhìn cái khúc dạo đầu cũng không dám tiếp tục xem tiếp...

Không có gì khác, đọc khúc dạo đầu đã cảm ngộ sự bộc phát, ép không được đốn ngộ, bất đắc dĩ, hướng về phía trước bước ra một tiểu cảnh giới.

Đây cũng không phải là tiểu cảnh giới trước khi thăng cấp lên thành, đến cấp độ như thế của Lý Trường Thọ giống như các vị trưởng lão trong môn phái, một tiểu cảnh giới, ít nhất cũng phải mất trăm năm mới có thể ngộ ra.

Thánh Nhân kinh văn, quả nhiên không thể coi thường!

Lý Trường Thọ trông chừng, chính mình lĩnh hội « Thái Thanh Đạo Hàm » một lần, cách Kim Tiên kiếp cũng không xa.

Mà lúc này chính mình cũng không nắm chắc quá nhiều trong độ kiếp, thậm chí có thể nói là không nắm chắc một chút nào, Kim Tiên kiếp vẫn còn là đối tượng chưa tham khảo được.

Lý Trường Thọ cũng không nóng nảy, nghĩ đến để tích lũy càng thâm hậu hơn một chút, cũng nắm chắc lớn hơn một chút rồi độ kiếp cũng không muộn...

Huyền Đô đại pháp sư cho Lý Trường Thọ thân ngoại hóa thân chi pháp, tự nhiên sẽ không thể nào là Thái Thanh Lão Tử “Nhất Khí Hóa Tam Thanh”.

Đây là một bản hóa thân thần thông có tên là « Đạo Hợp Ngự ».

Huyền Đô đại pháp sư “Tùy theo tài năng tới đâu mà dạy”, nhìn giấy đạo nhân Lý Trường Thọ liền cho một môn, có thể để cho Lý Trường Thọ đi hoàn thiện hóa thân thần thông cho giấy đạo nhân, bù đắp những điểm thiếu xót của giấy đạo nhân.

Đây chính là dùng chân tình để đổi lấy cơ duyên!

Hơn nữa Lý Trường Thọ lật qua lật lại, nghĩ đến khúc đầu nội dung « Thái Thanh Đạo Hàm » thì đột nhiên có chút hiểu rõ ——

Câu chữ trong khúc dạo đầu rõ ràng viết đầy chữ “ổn”!

Đùa thôi, đùa thôi.

Đây là thái thanh vô vi, cùng hắn ổn trung cầu ổn đạo hạnh, vẫn có sự khác nhau rất lớn.

Ngày hôm đó...

Lý Trường Thọ phát giác có một đệ tử đi tuần sơn, từ trong tiên môn vội vàng đi tới.

Tiên thức quét mắt nhìn phòng bài bạc Hoàng gia trong Tiểu Quỳnh phong, nhìn thấy ba thân ảnh đang chơi đùa bên trong, cũng không quan tâm đến chuyện này nữa.

Mấy ngày trước Hữu Cầm Huyền Nhã đã tới đây, tu vi lại có đột phá, cách thiên kiếp thành tiên chỉ một bước tiến nữa.

Nàng vẫn luôn không thấy Lý Trường Thọ, do đó... nàng đang bồi Tửu Cửu sư thúc và Linh Nga sư muội chơi náo loạn lên.

Lại nói tên nam đệ tử kia, cưỡi tiên hạc có chướng nhãn pháp tới đâu, bay đến trên không Tiểu Quỳnh phong, linh thức đảo qua, trong lúc nhất thời không tìm ra được người sống.

Thế là, lần theo tiếng cười phát ra từ trong linh thú quyển, hắn vội bay nhanh tới.

Đệ tử này đúng lúc bay đến đã nghe thấy...

"Hữu Cầm sư tỷ, lúc trước người không như thế!

Sao có thể chơi xấu, thua là phải chịu phạt!"

"Lát nữa ta thắng lại là được, đừng có vẽ những thứ này trên mặt ta, để cho người ta trông thấy thật sự sẽ vô cùng quẫn bách."

Đệ tử kia không khỏi tò mò nhìn xuống dưới, xuyên qua lớp cửa sổ, nhìn thấy bên trong ập vào mắt là hai bóng hình xinh đẹp đang đùa giỡn, cũng nhìn thấy, trên khuôn mặt kia bị mực tàu vẽ lên một con rùa đen...

Thủ, tịch, đại, đệ, tử?

Trong phòng, Tửu Cửu đột nhiên cười phá lên rồi nói một câu: "Bên ngoài thật sự có người đang nhìn đó."

"Hả?"

Leng keng một tiếng, Hỏa Lân kiếm rớt ra khỏi vỏ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.