Chương trước
Chương sau
Long tộc và con muỗi đánh một trận, ngược lại mình lại biến thành người thắng cuộc?

Lúc thu nhân tạ lễ mà Long tộc đưa tới, Lý Trường Thọ vẫn còn cảm giác mơ mơ hồ hồ.

Đợi đến khi nhận được ban thưởng của Ngọc đế mà Đông Mộc Công mang tới, cuối cùng Lý Trường Thọ cũng bừng tỉnh hiểu rõ mọi chuyện...

Trận chiến này mặc dù Long tộc thắng, nhưng đúng là hắn kiếm được lời rồi.

Chỉ tốn chút miệng lưỡi, lãng phí một chút tiên lực, tổn thất mấy tòa miếu thần của Hải Thần giáo, tự nhiên lấy được một đống bảo vật xếp thành ngọn núi nhỏ.

Lại nhận được sự cảm kích của Long tộc, cho Long tộc ân tình không hề nhỏ.

Lần mua bán này đến bao nhiêu lần, hắn tiếp...

Bỏ đi, tốt nhất vẫn nên đừng phát sinh ra chuyện gì cả.

Bảo vật mà Long cung tặng cho hơn phân nửa là bảo tài linh thạch, non nửa là những “tài bảo” đơn thuần như một ít san hô, trân châu, dạ minh châu.

Mấy thứ phàm tục như vàng bạc, đương nhiên Long cung khinh thường không mang tới đây.

Bảo tài linh thạch, cộng thêm mấy chục khẩu rương lớn kia, Lý Trường Thọ đều để giấy đạo nhân thu nhận, cũng không có tác dụng gì lớn trong thế tục.

Trữ vật bảo nang nhiều, ở đây cũng phát huy tác dụng cực kỳ quan trọng!

Những tài bảo kia, Lý Trường Thọ ban một phần cho những thần sứ Vu nhân trong Hùng trại có biểu hiện không tệ, giữ lại một phần dùng để xây dựng thần miếu.

Kế tiếp...

Lý Trường Thọ đoán chừng, chỉ là kiểm kê, xử lý những bảo tài này, cho những này bảo tài đánh lên cấm chế vu mật, hai giấy đạo nhân đã muốn bận rộn mười ngày nửa tháng.

Nhưng có một trợ lực này...

Tổng hợp đại trận phòng ngự và kế hoạch lưu lạc Tiểu Quỳnh phong có thể sẽ phóng ra một bước dài về phía trước!

Mặc dù đã có đùi, nhưng vẫn muốn chạy, khụ...

Mặc dù bây giờ đã có đại lão làm chỗ dựa, nhưng vẫn nên làm tốt việc chuẩn bị vẹn toàn, ứng phó với bất cứ tình huống nào.

“Nếu xảy ra lúc làm chuyện tốt, nếu như quá mức tự hỉ, chắc chắn sẽ có chuyện xấu phát sinh với mức độ khác nhau.”

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, đáy lòng vui sướng dần dần hóa thành lo lắng, bắt đầu tự kiểm những việc xung quanh.

Nhưng mà Lý Trường Thọ vừa kiểm lại bảo vật Long cung tặng nửa ngày, thân ảnh quen thuộc kia lại tới con phố cũ quen thuộc, vào cửa miếu quen thuộc...

Người đến đương nhiên là Đông Mộc Công mang theo quà ban thưởng của Ngọc đế.

Lý Trường Thọ để một giấy đạo nhân hóa thành lão giả gầy gò với mái tóc trắng xoá, cầm phất trần, một thân áo bào trắng, xuyên từ dưới đất đến gặp mặt với Đông Mộc Công.

—— Trước đây Lý Trường Thọ đã căn dặn, bảo Đông Mộc Công đổi một Hải thần miếu để gặp mặt, hoàn toàn thành gió thoảng bên tai.

Vào Sơn Thủy linh đồ, Đông Mộc Công lộ ra vẻ mặt lo lắng, hỏi một tiếng: "Hải thần có bình an không?"

"Bình an, đa tạ Mộc Công đã mong nhớ."

"Lần này không chỉ là bần đạo mong nhớ, cũng là bệ hạ phái bần đạo tới đây."

"Ồ? Đa tạ bệ hạ mong nhớ!"

Lý Trường Thọ chắp tay về phía không trung, mỉm cười vẻ mặt không thay đổi bao nhiêu.

Đông Mộc Công âm thầm đánh giá, không biết như thế nào, lần này nhìn thấy vị… người giấy Hải thần này, ông luôn cảm thấy thần vận, đạo vận của đối phương đều có sự khác biệt nho nhỏ.

Giống như...

Vị Hải thần này càng thong dong, cũng càng tự tin hơn trước đây một chút, mái tóc trắng phơ cũng trở nên mềm mại bỏng bẩy hơn rất nhiều.

"Hải thần, đây là bệ hạ ban thưởng cho ngươi."

Đông Mộc Công cầm hai vòng tay dùng để trữ vật, cười nói: "Bởi vậy lúc ý chỉ Thiên đình chưa ngưng tụ thành, thần vị chưa thuộc về chính thức, lần này ban thưởng không sẽ không lên nghi trượng được."

Lý Trường Thọ hướng về phía trước, dâng bảo vật này ở trong tay, nghiêm mặt nói: "Đa tạ bệ hạ đã ban thưởng!"

Ngay sau đó, hắn cũng không thèm nhìn xem, tùy ý cầm một chiếc vòng tay, phóng ra nửa bước về phía trước, đưa cho Đông Mộc Công.

"Mộc Công..."

"Này, ngươi làm cái gì vậy? Ta không phải thần tiên như thế!"

Đông Mộc Công nhíu mày khoát tay, Lý Trường Thọ mỉm cười đưa về phía trước, trong miệng nói số lời đại loại như "Đều do Mộc Công nói ngọt trước mặt bệ hạ ", "Coi như là cho Mộc Công bổ sung quà mừng cho việc tân hôn "...

Bên ngoài Sơn Thủy linh đồ có thể nhìn thấy được, hai thân ảnh bên trong đang ngươi đẩy ta nhường, ngươi nhường ta đẩy, một hồi lâu mới dừng lại sự giày vò này.

Thế là ban thưởng của Ngọc đế bệ hạ cứ như vậy mà ít đi một nửa.

Tim Lý Trường Thọ co rút lại, nhưng biết đây là một khâu cực kỳ quan trọng.

Dựa vào việc hắn hiểu rõ tâm tư Nguyệt lão, thần tiên trên Thiên đình sẽ hưng phấn vì cái này…

Sau đó hai người nói chuyện phiếm với nhau mấy câu, đều nói tới những chủ đề đau khổ không hề liên quan.

Lý Trường Thọ vẫn không nóng vội nói chuyện Long tộc với Ngọc đế, hiện tại không chỉ có thời cơ chưa tới, mà nói nhiều rồi, cũng dễ khiến Ngọc đế bệ hạ nghi kỵ.

Đông Mộc Công đã mấy lần tìm chủ đề, nghĩ gợi lên chuyện “tên gọi” nhưng năm lần bảy lượt đều bị Lý Trường Thọ không để lại chút dấu vết chủ dẫn đề ra.

Cuối cùng Đông Mộc Công cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể trực tiếp hỏi nơi đó:

"Cùng đạo hữu tương giao đã sâu rồi, nhưng lại không biết đạo hiệu của đạo hữu là gì, quả thực thất lễ.

Không biết đạo hữu tôn hiệu là gì? Bần đạo cũng chào hỏi rồi trở về bẩm báo với bệ hạ chúng ta một tiếng."

Lý Trường Thọ lập tức mỉm cười gật đầu, tâm niệm lại nhanh chóng xoay chuyển.

Tự mình báo bản danh sao?

Đây chẳng phải là lãng phí một cách vô ích Thánh Nhân lão gia nhà mình sao, ra tay vì hắn che lấp thiên cơ?

Mặc dù nói quy hoạch sau này vẫn đi lên Thiên đình làm viên quan nhỏ, đi theo phía sau Ngọc đế và Lão Quân, điểm ấy chưa từng thay đổi.

Nhưng nếu để cho Ngọc đế biết, Hải thần Nam Hải cũng không phải là cao thủ ẩn giấu trong Nhân giáo, mà là một tiểu đệ tử, kia vậy thì hình tượng lão thần tiên cũng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.

Uy tín cũng sẽ giảm đi nhiều, ngược lại làm việc cũng vô cùng bất tiện.

Đối với Ngọc đế, giờ Lý Trường Thọ vẫn luôn duy trì cảm giác thần bí nhất định…

Đáy lòng đột nhiên dao động.

Chính mình tên là Lý Trường Thọ, vậy không bằng...

Lý Trường Thọ cười nói:

"Huyền môn chân diệu cảnh, tiên linh dưỡng tự sinh.

Vốn không có kỳ ý, đắc đạo hỏi trường sinh."

Đông Mộc Công cau mày nói: "Đạo hiệu của hữu ẩn giấu trong bốn câu này sao?"

Lý Trường Thọ mỉm cười hỏi ngược lại: "Mộc Công có biết, từ trên xuống dưới của Nhân giáo có danh hiệu gì không?"

Đông Mộc Công không khỏi cảm thấy suy tư, từ trên xuống dưới trong Nhân giáo không phải chỉ có hai vị thôi sao?

Một vị là Thái Thanh thánh nhân lão gia, một vị là Huyền Đô đại pháp...

Không sai, bản thân Huyền Đô đại pháp sư không có bất kỳ đạo hiệu, danh hiệu nào, lại thêm Thái Cực đồ trấn áp khí vận của bản thân, như vậy mới có thể không dính nhân quả.

Chẳng lẽ cao thủ trong Nhân giáo đều không thích dùng tên?

Vậy ngày bình thường ở bên ngoài báo tính danh nhà mình như thế nào?

Bần đạo Huyền Đô trung pháp sư, bần đạo Huyền Đô tiểu toàn phong, bần đạo Thái Thanh quan tiểu bá vương...

Đông Mộc Công lấy lại bình tĩnh, cười khổ nói: "Nhưng nếu như vậy thì ta về hồi bẩm bệ hạ như thế nào đây?"

Lý Trường Thọ cười nói: "Bần đạo giờ đang có một đạo hiệu, từ hôm nay trở đi, được xưng là Trường Canh đạo nhân, Mộc Công cứ bề bẩm báo bệ hạ như thế."

"Thiện!"

Đông Mộc Công lập tức lộ ra mỉm cười, thở dài cáo biệt với Lý Trường Thọ, chạy về Thiên cung phục mệnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.