Đợi sa váy rơi xuống, nàng đã ngồi vào bảo hồ tản ra linh khÍ mù mịt.
Ngón tay nhỏ nhắn bóp đến một cái linh sen, từ từ xé nát cánh hoa của hoa sen...
Đây là cách hữu hiệu để nàng có thể giữ vững tỉnh táo cho mình.
Dù sao người sống qua năm tháng dài dằng dặc phần lớn đều có chút đam mê nhỏ mà người khác không hiểu.
"Giỏi cho một cái Long tộc gian trá!
Các con của ta liền bị các ngươi chôn xuống như vậy!
Còn đem bụi đều hất lên!”
Văn Tịch đạo nhân cắn răng mắng, nhưng sau đó dần dần thở ra một hơi.
Xuất quân bất lợi thôi.
Lần này Nhị Giáo chủ để cho nàng ba thành tộc nhân, nàng an bài một thành tộc nhân đi phục kích nhóm Long tộc này, vốn tưởng rằng sẽ thắng chắc.
Không nghĩ tới, đối phương quá mức gian trá, mình vẫn chưa đủ vững.
Chết nhiều tộc nhân như vậy, nàng làm nữ vương đương nhiên là đau lòng.
Nhưng đau lòng thì đau lòng, chỉ cần đám lão muỗi trong tộc kia vẫn còn, chưa tới mấy vạn năm lại có thể làm ra...
Dần dần ngăn chặn lửa giận, trong lòng Văn Tịch đạo nhân lại nổi lên thân ảnh của mấy cái đạo nhân kia.
Huyền Đô, Đại pháp sư!
Nàng vốn định cắn răng mắng vài câu vung vung hỏa, trong lòng lại khẽ run nhẹ, lại hồi tưởng lại ngày đó lúc bị Huyền Đô tìm tới cửa, trong lòng sợ hãi và bất lực...
Người nam nhân này, không thể đi trêu trọc.
"Kế tiếp ngược lại phải tránh Nhân tộc...
Cái Nam Hải Hải Thần giáo quả nhiên có cái bóng Nhân giáo."
Văn Tịch đạo nhân ngâm khẽ hai tiếng, cánh hoa đã bị xé thành mảnh nhỏ, bị nàng vẩy vào trong hồ nước.
Xem ra Long tộc vẫn phải tự mình ra tay.
Thông thường mà nói chuyện hai giáo chủ giao phó cho mình trong ngàn năm phải làm ra kết quả.
Có thể lợi dụng nhược điểm trong Long tộc?
Văn Tịnh đạo nhân bấm ngón tay suy tính, mắt phượng hẹp dài hơi kíp lại, khóe miệng phác họa ra nụ cười vô cùng quyến rũ nhưng lại lộ ra lạnh lẽo băng hàn.
Nàng lại nhớ rất rõ mấy năm trước có một ít giao long binh tướng có chút bất mãn với Long tộc đã bùng nổ mốt ít phản loạn...
Chuyện này ngược lại có thể lợi dụng một chút."
...
Cùng lúc đó, An Thủy thành nam hải vực.
"Thật là Huyền Đô đại pháp sư?”
"Chính xác một trăm phần trăm, đúng là Huyền Đô đại pháp sư, việc này làm không lộ chút sơ hở nào."
"Chỉ là Huyền Đô đại pháp sư thì sao? Long tộc chúng ta chẳng lẽ còn phải dựa vào bọn họ hay sao?"
"Không sai, chút hương hỏa của Hải Thần giáo vốn là cho Ngao Ất chất nhi mưu thôi."
Ngồi ở trong xa giá của giao long, Ngao Ất nghe thấy mấy lời nói của thúc bá Long tộc ở bên ngoài, không nhịn được cười khổ hai tiếng.
Tóm lại là có người không muốn thừa nhận sự thật Long tộc suy yếu, mạnh miệng cưỡng ép, còn nói Đại sư huynh đạo môn không có gì hơn cái này.
Nhưng Ngao Ất trông thấy bây giờ hai vị sư bá kêu la lớn nhất thì lúc Huyền Đô đại pháp sư hiện thân cái cằm long cũng đều sắp rơi xuống đất.
Lắc đầu, Ngao Ất từ trong ngực lấy ra một bảo kính lớn chừng bàn tay, mở ra cấm chế bảo kính.
Ong ong ——
Bảo kính chấn động mấy lần lập tức nổi lên một bức tranh.
Ngao Ất chỉ thấy phụ vương người mà càng ngày càng nhìn không thấu, đang nằm ở trên nghế san hô bảy sắc, bên cạnh có mấy vị Hải nữ ôn nhu, quạt gió, đấm chân, bóp vai, dâng trà.
Đông Hải Long Vương đồng thời là tộc trưởng Long tộc bây giờ có được tứ hải, bảo vật vô số, Long sinh vốn là...
Buồn chán, hoang đường lại khô khan như vậy.
Chỉ nghe thấy ở bên cạnh có tiếng nói già nua, run rẩy hô:
"Bệ hạ, Nhị điện hạ cầu kiến."
Ngao Ất tự nhiên biết giọng nói là là Quy thừa tướng của phụ vương.
"Ất nhi à," Long vương gia mở hai mắt ra vẫy lui Hải nữ, xuyên thấu qua bảo kính nhìn chăm chú Ngao Ất.
Ngao Ất lập tức ngồi thẳng người lên, hơi có chút căng thẳng.
"Phụ vương, hài nhi phục mệnh!"
"Ừm, chiến sự bên kia ta đã biết, làm không tệ."
Ngao Ất nghe vậy khóe miệng hơi dương lên, nhưng rất nhanh lại cúi đầu nói: "Toàn là nhờ cao nhân phía sau chỉ điểm, hài nhi không dám lĩnh công."
Đông Hải Long vương cười nói: "Nhưng lại không giành công, con ở Kim Ngao đảo cũng không có phí công tu hành.
Ngươi nhớ kỹ, sau này phóng nhiều bào vật bao vật ở Hải Thần giáo một chút, tộc của ta cũng không thể thiếu ân tình vị Hải thần này."
"Hài nhi hiểu rõ, sau này sẽ sai người đi an bài.
Phụ vương, hài nhi muốn trực tiếp trở về Kinh Ngao đảo tu hành."
"Đi đi," Đông Hải Long vương khoát khoát tay, "Con ta cần thiện, lòng ta rất an ủi, chuyện đưa bảo ngươi không cần quản nhiều, bổn vương tự sẽ an bài."
Sau đó bả kính hơi chấn động, trong gương hình ảnh dần dần biến mất không thấy.
Thật ra hắn rất sợ phụ vương hỏi mính Giáo chủ Nam Hải thần giáo là ai, nếu như phụ vương thật sự hỏi Ngao Ất cũng không biết mình có trả lời hay không...
'Trường Thọ huynh, ta nên làm sao mới có thể báo đáp với ngươi."
Ý chỉ của Đông Hải Long vương rất nhanh đã truyền tới.
Lúc Ngao Ất thoát khỏi đại trận được hộ tống trở về Kim Ngao đảo đã có một nhóm tiên giao binh, khiêng mấy chục rương lớn đi về phía An Thủy thành.
Không nói đến bên trong rương có cái gì, chỉ nói bản thân những cái rương này... chính là bảo tài luyện khí khó có được...
Đông Mộc Công cưỡi mây từ bên ngoài đến, trực tiếp vào bảo điện Lăng Tiêu đến dưới đài cao khom mình hành lễ, nói:
"Bệ hạ, đã tra rõ chuyện xảy ra ở Hải Thần giáo mấy ngày trước."
"Ồ?"
Thanh niên áo bào trắng đang ở trên đài cao phê chữa thiên lệnh, thả cán ngọc bút trong tay xuống.
"Nói."
"Lão thần tuân mệnh, có người mưu hại Long tộc, lấy Nam Hải Hải thần giáo làm dẫn, ý đồ phục kích binh mã Long tộc, nhưng lại bị Long tộc kéo vào mai phục.
Người tính toán Long tộc, lão thần không thể suy diễn tra ra nhưng luccs đó hiện thân là hung thú viễn cổ bầy muỗi Huyết Sí.
Lúc này có thể ra nhiều muỗi Huyết Sí như vật cũng chỉ có hai nhà..."
Thanh niên áo bào trắng chậm rãi gật đầu, đương nhiên biết Đông Mộc Công ám chỉ người nào.
"Bọn họ, từ đầu đến cuối đều không để ta vào mắt." Thanh niên áo trắng chậm rãi thở dài, trong mắt chợt lóe lên tinh quang, trong nháy mắt khôi phục lại biểu tình mỉm cười ngày thường.
"Sau này Đông Mộc Công mang theo một ít ban thưởng đi Nam Hải thần giáo một chuyến.
Lúc này ý chỉ chưa thành chỉ có thể trấn an vị... Vị...
Ái khanh này như vậy..."
Ngọc Đế đang nói, bấm ngón tay suy tính, cười khổ nói: "Đông Mộc Công lần này ngươi nhớ kỹ phải hỏi tính danh đạo hiệu của Hải thần ái khanh."
Đông Mộc Công cũng run lên, lúc này mới đột nhiên ý thức được mình căn bản không biết một chút danh hiệu nào của Nam Hải Hải thần.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]