Đợi sa váy rơi xuống, nàng đã ngồi vào bảo hồ tản ra linh khÍ mù mịt. 
Ngón tay nhỏ nhắn bóp đến một cái linh sen, từ từ xé nát cánh hoa của hoa sen... 
Đây là cách hữu hiệu để nàng có thể giữ vững tỉnh táo cho mình. 
Dù sao người sống qua năm tháng dài dằng dặc phần lớn đều có chút đam mê nhỏ mà người khác không hiểu. 
"Giỏi cho một cái Long tộc gian trá! 
Các con của ta liền bị các ngươi chôn xuống như vậy! 
Còn đem bụi đều hất lên!” 
Văn Tịch đạo nhân cắn răng mắng, nhưng sau đó dần dần thở ra một hơi. 
Xuất quân bất lợi thôi. 
Lần này Nhị Giáo chủ để cho nàng ba thành tộc nhân, nàng an bài một thành tộc nhân đi phục kích nhóm Long tộc này, vốn tưởng rằng sẽ thắng chắc. 
Không nghĩ tới, đối phương quá mức gian trá, mình vẫn chưa đủ vững. 
Chết nhiều tộc nhân như vậy, nàng làm nữ vương đương nhiên là đau lòng. 
Nhưng đau lòng thì đau lòng, chỉ cần đám lão muỗi trong tộc kia vẫn còn, chưa tới mấy vạn năm lại có thể làm ra... 
Dần dần ngăn chặn lửa giận, trong lòng Văn Tịch đạo nhân lại nổi lên thân ảnh của mấy cái đạo nhân kia. 
Huyền Đô, Đại pháp sư! 
Nàng vốn định cắn răng mắng vài câu vung vung hỏa, trong lòng lại khẽ run nhẹ, lại hồi tưởng lại ngày đó lúc bị Huyền Đô tìm tới cửa, trong lòng sợ hãi và bất lực... 
Người nam nhân này, không thể đi trêu trọc. 
"Kế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293435/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.