Cưỡi mây bay ở giữa non xanh nước biếc, tâm tình Lý Trường Thọ rất thỏa mái, lưng cũng ưỡn thẳng hơn so với trước kia. 
Ngạo nghễ thiên địa chi tinh túy, thổ nạp nhật nguyệt chi tinh hoa* 
Vốn là Hồng Hoang thiên địa hắc ám, âm lãnh, yếu ớt rả rích, đột nhiên chiếu vào một tia sáng mặt trời ấm áp... 
"Ta nói, không cô vậy." 
Cuối cùng tìm được một chút cảm giác tán đồng khó có được. 
Trong lòng Lý Trường Thọ nổi lên một chút tính thơ, trầm ngâm hai tiếng, nói một câu: 
"Mặc dù có bắp đùi nhưng vẫn không thể thả lỏng tinh thần." 
Đại pháp sư đến đúng là mang đến cho mình một mũi thuốc trợ tim, đỉnh đầu có một cái ô dù, mình thật sự ôm được bắp đùi, bước lên con thuyền lớn Nhân giáo kiên cố lại rộng rãi. 
Nhưng nòng cốt của Nhân giáo chỉ có hai người, lại từ giáo chủ đến đại đệ tử đều theo đuổi thanh tĩnh vô vi. 
Câu kia của Huyền Đô đại pháp sư nhắc nhở là để Lý Trường Thọ không bởi vì được Thánh Nhân lão giả ưu ái mà tự phụ, tự mãn... 
Kỳ thật, câu nhắc nhở này của Đại pháp sư ở chỗ Lý Trường Thọ cũng không có quà nhiều ý nghĩa. 
Thậm chí mới vừa cáo biệt với Đại pháp sư, trong lòng Lý Trường Thọ đã suy nghĩ một vấn đề... 
[ Tại sao mình lại được Thánh Nhân lão gia xem trọng? ] 
Lý Trường Thọ trầm ngâm một trận, từ từ suy tư. 
Đầu tiên là Nam Hải thần giáo liên lụy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293432/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.