Chương trước
Chương sau
Lý Trường Thọ: Nghe lời này, sao lại quen tai như vậy?

“Ngươi có biết vì sao lão sư dạy ta chớ dính vào nhân quả không?”

Huyền Đô thở dài: “Chỉ vì hai chữ nhân quả này, kéo không ngừng, chém không đứt.

Có lẽ ngươi cảm thấy là một chuyện nhỏ, nhưng có khả năng dẫn tới hoá sát thân cho ngươi tại những tháng năm đằng đẵng sau này.”

Một đường nhìn xuống từ thời thượng cổ, ta có thể cho ngươi một câu chân ngôn tốt nhất, chính là—

Hồng Hoang có quá nhiều hung hiểm.”

Sắc mặt Lý Trường Thọ ngưng trọng, gật đầu. Giờ khắc này, đáy lòng hắn đột nhiên có một loại cảm động.

Cuối cùng cũng tìm được tổ chức cảm động!

Huyền Đô lại nói:

“Ngươi xem ngày xưa Yêu sư Côn Bằng giương cánh chao liệng bên ngoài cửu thiên, cuối cùng rơi vào Hỗn Độn hải bị đánh cho tàn phế, bỏ chạy.

Ngươi xem Song Yêu Hoàng hăng hái sừng sững tại đỉnh núi Bất Chu, cuối cùng rơi vào thân tử đạo tiêu*, thi cốt không toàn.

*chết

Còn có Chiến Vu nhất tộc kia, Thập Đại Yêu Thánh kia, Huyết Hải Tu La kia, những kẻ đại năng, đại thần thông kia gào thét trong thiên địa...

Nhiều như sao trên trời, đếm mãi không hết.

Trường Thọ...Ở trong thiên địa không tồn tại bất kể cái gì người thắng.

Chỉ có người sống và người chết.”

Lý Trường Thọ rất tán thành, gật đầu, nói: “Vì sao đại pháp sư không truyền đạo lý như vậy cho đông đảo đạo thừa của bổn giáo?”

“Chẳng qua là nói chút răn dạy, người nào lại có thể thật sự không dính đến nhân quả?”

Huyền Đô cười nói: “Ta nói những lời này, cùng lắm cũng chỉ muốn nhắc nhở ngươi một câu.”

Kim Tiên trường sinh không tính là gì, Đại La chi cảnh thì thế nào? Chớ có bởi vì bản thân đã phi thăng mà đắc chí, an tâm tu hành mới là chân lý.”

Lý Trường Thọ đứng dậy vái chào, cảm thấy thân cận với Huyền Đô đại pháp sư.

Một loại vất vả giữ vững mấy trăm năm, cuối cùng lại tự nhiên sinh ra cảm giác được công nhận khiến Lý Trường Thọ thật muốn tâm sự với Huyền Đô một trận.

Nhưng, không thể.

Nói nhiều sai nhiều, bản thân phải luôn luôn duy trì tỉnh táo.

Cho dù lúc này đối mặt với đại pháp sư vô cùng quan tâm mình. Bản thân có thể có cảm kích trong lòng nhưng không thể sinh ra ỷ lại, càng không thể hoàn toàn tin cậy.

Đại pháp sư không có khả năng nhìn mình chằm chằm.

Hơn nữa nếu có người đột nhiên gây khó khăn cho mình, cùng lắm đại pháp sư có thể hỗ trợ thu cái xác. Nếu vẫn còn độ ấm, bỏ vào một viên cửu chuyển kim đan chẳng hạn...

Suy nghĩ nhiều, suy nghĩ nhiều.

“Kia, chuyện Long tộc, ngươi xem rồi xử lý.”

Huyền Đô đại pháp sư vỗ vỗ đầu gối, thấy đống lửa trước mắt đã đốt được kha khá thì chậm rãi đứng dậy.

“Hôm nay chúng ta tạm thời đến đây thôi, ngươi muốn học thần thông gì? Tự ta không thể nuốt lời.”

Lý Trường Thọ trầm ngâm vài tiếng, suy đi nghĩ lại vẫn là nói câu:

“Độn pháp.”

Ban đầu Huyền Đô đại pháp sư ngẩn ra, sau đó vỗ tay cười to, rồi lấy hai cái ngọc phù từ ống tay ra.

“Vốn định chia làm hai lần khen thưởng cho ngươi, đều cho ngươi được rồi.

Ta có một môn độn pháp, bây giờ tu vi ngươi quá thấp, không tu được.

Đây là một môn thân ngoại hoá thân chi pháp, ngươi có thể tìm hiểu hoàn thiện thần thông người giấy của ngươi.

Ngoài ra có một quyển kinh văn mà lão sư sở hữu, tự có thể cho ngươi một chút cảm ngộ tu đạo.

Chỉ là nhớ rõ, kinh văn này chớ có lấy ra khoe khoang, tự mình lĩnh hội thôi.”

Lý Trường Thọ nâng hai cái ngọc phù lên, lộ ra chút vui mừng thoả đáng, nói: “Đa tạ đại pháp sư.”

“Nhiều năm như vậy, trong mấy nhà đạo thừa Nhân giáo, có thể thấy ngươi là một tiểu đệ tử được lão sư coi trọng, ta sẽ quan tâm ngươi nhiều hơn.”

Huyền Đô vỗ vỗ đầu vai Lý Trường Thọ: “Nhân dịp ta xuống lần này, có cần ta đến ra mặt ở Hải Thần giáo kia không?

Trước kia sau lưng ngươi không có ai.

Hiện tại có rồi.

Có điều tốt nhất vẫn là đừng gây chuyện khắp nơi, lão sư ưa thích để tử an ổn một chút. Nếu ngươi chọc đến quá nhiều nhân quả nói không chừng lão sư sẽ tự mình động thủ, trực tiếp thanh lý ngươi.”

Lý Trường Thọ:...

Đây là cho trái táo ngọt, lại đánh cho hắn môt kích thần lôi?

“Đại pháp sư yên tâm, sau này đệ tử là việc chắc chắn sẽ cẩn thận gấp bội.”

Lý Trường Thọ trầm ngâm một chút nói: “Vùng Nam Hải, giờ phút này chính là nơi hội tụ cao thủ của Long tộc. Đệ tử nghĩ mời đại pháp sư đi để lộ một chút tung tích.

Nhưng nếu như tổ sư đã sắp xếp chuyện Long tộc nhập vào Thiên Đình, đệ tử cảm thấy cũng không cần kinh động đến phía tây...”

“Ồ?” Huyền Đô hơi híp mắt lại: “Có thượng sách gì nói là được. Ta không thích nhất chính là suy nghĩ những thứ này.”

“Ừm...

Đệ tử nói bậy vài câu, nếu ngôn từ có chỗ không thích đáng, kính xin đại pháp sư chớ trách.”

Lập tức Lý Trường Thọ nhỏ giọng nói vài câu.

Rất nhanh Huyền Đô đã mỉm cười gật đầu: “Cùng với suy nghĩ của ta, trái lại cũng không khác lắm.”

“Đệ tử vắt hết óc, ngẫu nhiên có được suy nghĩ như vậy. Xác nhận là được đại pháp sư người chỉ điểm.”

“Ừ, ừ không sai, biết nói chuyện là nói nhiều hơn vài câu.”

Lý Trường Thọ:...

Cao nhân quả nhiên đều có phong cách riêng như thế.

Thấy đại pháp sư muốn đi, Lý Trường Thọ do dự một chút rồi nói: “Đại pháp sư, đệ tử có một câu không biết có nên nói hay không...”

“Nói là được.”

“Làm đạo lữ chi phong bên trong đạo thừa, điều này đệ tử rất rõ ràng, người là vì sự hưng thịnh của Nhân giáo...

Nhưng...”

Huyền Đô cười nói: “Sao? Kế sách này có gì không ổn à?”

“Ổn, tự nhiên rất ổn.” Lý Trường Thọ thấp giọng nói: “Nhưng vấn đề là...bọn họ...không sinh...”

Huyền Đô nhướng mày: “Vì sao lại như vậy? Theo lý thuyết âm dương giao hợp, vốn nên sẽ có sinh linh ra đời mới đúng.”

Lý Trường Thọ lập tức hiểu rõ chút gì đó.

Tình cảm người làm đạo lữ chi phong nhiều năm như vậy, chính mình lại...

“Hẳn là việc này còn có thể tự mình khống chế?” Huyền Đô đại pháp sư hậu tri hậu giác có chút dở khóc dở cười.

“Là tám thành, đệ tử cũng không phải hiểu lắm...Đạo này, thật sự quá phức tạp.”

Lý Trường Thọ chỉ có thể nói tiếp như thế.

. . .

Tây nam Nam Thiệm Bộ Châu, dải hoang sơn dã lĩnh* mà Long tộc từng mai phục kia.

*dải đồng núi hoang, khô cằn.

Nơi sườn núi, Ngao Ất đứng trong tro bụi tung bay đầy trời, đáy lòng từng đợt từng đợt cảm khái.

Nếu không phải cao nhân phía sau Trường Thọ huynh cho kế sách kia, mặc dù Long tộc có thể chiến thắng lần này nhưng thương vong tất nhiên sẽ tăng lên mấy lần.

Thật sự nợ Trường Thọ huynh một đại ân tình.

Cái < Hai mươi sáu bước đẩy lùi quân địch kia> Ngao Ất quyết định sau khi trở về Kim Ngao đảo chỉnh sửa chúng thành một bộ binh pháp. Nếu Trường Thọ huynh đồng ý, hắn sẽ hiến binh pháp này cho phụ vương...

Vào lúc này, mấy vị lão Long của Long tộc lo lắng đi tới.

Một vị lão Long nói:

“Điện hạ, địch lần này phát hiện được chính là hung thú viến cổ, Huyết Sí Hắc Văn, vô cùng hung tàn.

Là chúng ta không phải, có thể mời cao thủ Nhân giáo vừa hiện thân, giải quyết tốt cảnh một thân một mình khó xử này không?”

Ngao Ất nghe vậy thì hơi suy tư, sau đó chậm rãi gật đầu: “Việc này, ta muốn thương lượng cùng Giáo chủ ca ca rồi mới có thể quyết định...”

“Ồ?”

Chợt nghe một tiếng cười khẽ truyền đến từ không trung.

Lời nói của Ngao Ất dừng lại, chúng long như lâm đại địch, từng ánh mắt nhìn về không trung cao mấy trăm trượng.

Chỗ đó có bóng dáng của một bộ huyền bào đứng chắp tay, không biết đến từ đâu, xuất hiện khi nào.

Người này quét mắt xuống phía dưới, nói:

“Không được làm phàm nhân bị thương.”

Nói xong, thân ảnh ấy lưu lại một tia đạo vận, nhẹ nhàng loé lên biến mất không thấy nữa.

Ở phía dưới, chúng long hai mặt nhìn nhau.

“Đó là...”

“Đại pháp sư!

Đạo vận này là đạo môn của Nhân giáo, Huyền Đô đại pháp sư!”

Mà lúc này, đang chú ý nơi đây là Văn Tịnh đạo nhân đã lửa giận công tâm. Đột nhiên giật mình, trong nháy mắt không còn nóng nảy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.