Lý Trường Thọ: Nghe lời này, sao lại quen tai như vậy?
“Ngươi có biết vì sao lão sư dạy ta chớ dính vào nhân quả không?”
Huyền Đô thở dài: “Chỉ vì hai chữ nhân quả này, kéo không ngừng, chém không đứt.
Có lẽ ngươi cảm thấy là một chuyện nhỏ, nhưng có khả năng dẫn tới hoá sát thân cho ngươi tại những tháng năm đằng đẵng sau này.”
Một đường nhìn xuống từ thời thượng cổ, ta có thể cho ngươi một câu chân ngôn tốt nhất, chính là—
Hồng Hoang có quá nhiều hung hiểm.”
Sắc mặt Lý Trường Thọ ngưng trọng, gật đầu. Giờ khắc này, đáy lòng hắn đột nhiên có một loại cảm động.
Cuối cùng cũng tìm được tổ chức cảm động!
Huyền Đô lại nói:
“Ngươi xem ngày xưa Yêu sư Côn Bằng giương cánh chao liệng bên ngoài cửu thiên, cuối cùng rơi vào Hỗn Độn hải bị đánh cho tàn phế, bỏ chạy.
Ngươi xem Song Yêu Hoàng hăng hái sừng sững tại đỉnh núi Bất Chu, cuối cùng rơi vào thân tử đạo tiêu*, thi cốt không toàn.
*chết
Còn có Chiến Vu nhất tộc kia, Thập Đại Yêu Thánh kia, Huyết Hải Tu La kia, những kẻ đại năng, đại thần thông kia gào thét trong thiên địa...
Nhiều như sao trên trời, đếm mãi không hết.
Trường Thọ...Ở trong thiên địa không tồn tại bất kể cái gì người thắng.
Chỉ có người sống và người chết.”
Lý Trường Thọ rất tán thành, gật đầu, nói: “Vì sao đại pháp sư không truyền đạo lý như vậy cho đông đảo đạo thừa của bổn giáo?”
“Chẳng qua là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293429/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.