Một mình Lý Trường Thọ ở phòng đan sắp xếp đan dược xong, đi về phía nhà cỏ, đáy lòng nghĩ ngợi mình và tiểu sư muội không có cách nào tránh khỏi đại sự trong môn phái.
Hiện tại ở bên ngoài tu vi của hắn là Quy Đạo cảnh cấp một, trong xếp hạng đệ tử vẫn duy trì vị trí hai mươi mấy trong môn phái.
Đối với môn phái trong mà nói, hắn chính là một tiên miêu, có chút đi lệch đường, chỉ thích luyện đan và cân nhắc về trận pháp.
Đối với Lý Trường Thọ mà nói, vị trí này lại rất thích hợp, vừa không có quá nhiều cảm giác tồn tại, cũng có thể nhận được đãi ngộ tốt một chút trong môn phái.
Giữ lại một tia tiên thức, nhìn chăm chú Khoái Tư đạo nhân đang bế quan ở Tiên Lâm phong, Lý Trường Thọ đưa một phần tinh thần, trở về việc nhỏ ở trước mắt...
"Nên đi qua đó đưa Hữu Độc một chút."
Hôm qua Hữu Cầm Huyền Nhã vừa tới, có lẽ bây giờ vẫn chưa rời đi.
Mười mấy năm qua, thời gian Hữu Cầm Huyền Nhã đến Tiểu Quỳnh phong trở nên rất có quy luật.
Đại khái cách hai năm một lần, nàng sẽ đúng hạn xuất hiện ở Tiểu Quỳnh phong một lần.
Giống như làm theo thông lệ, duy trì hữu nghị của chính mình.
Thuận tiện cũng để cho nàng trong thời gian dài không gặp được một vị sư huynh nào đó, đáy lòng sẽ có chút mất mát.
Theo cách hiểu của nàng, Trường Thọ sư huynh là tấm gương mình nên học tập, nên tới thăm nhiều mới biết được đường mình đi có nghiêng lệch hay không...
Mỗi lần nàng đến đây, Lý Trường Thọ đều tránh né, để cho Linh Nga cùng nàng trò chuyện, cùng chơi, cùng uống trà.
Chỉ có khi Hữu Cầm Huyền Nhã sắp rời đi, trở về Phá Thiên phong tiếp tục bế quan tu hành, Lý Trường Thọ mới có thể hiện thân, nói hai câu cáo biệt với nàng.
Như vậy, Hữu Cầm Huyền Nhã sẽ cảm thấy chuyến này viên mãn, lúc trở về, cũng sẽ không nhìn quanh đi một bước quay đầu ba lần.
Mưa phùn mờ ảo, mây mù dần dăng lên.
Rất nhanh Lý Trường Thọ đã đi đến bên hồ, lấy chút thức ăn cho cá rãi xuống mặt hồ.
Nhìn từ xa núi bị che khuất không nhìn thấy rõ, xem mặt nước đã nổi lên gợn sóng.
Trong nhà cỏ phía sau, trong hai tầng trận pháp, chén bàn bừa bộn, tiệc rượu sớm tàn, ba bóng hình xinh đẹp, đang say rượu ngủ thiếp trên giường Linh Nga...
Vị trí chuyên dành cho Hữu Cầm Huyền Nhã vẫn là chân giường, ngồi ngủ say.
Linh Nga thì nằm bên cạnh, Tửu Cửu thì ôm vò rượu ngã ngồi bên giường.
Trên mặt ba người đều dùng son phấn vẽ một số mặt quỷ, dựa vào mặt Tửu Cửu được vẽ nhiều nhất, đương nhiên là hôm qua thua thảm nhất.
Lý Trường Thọ nhìn thoáng qua tu vi của Hữu Cầm Huyền Nhã...
Quy Đạo cảnh cấp sáu, vẫn còn kém ba cảnh giới nữa là nàng có thể đến thiên kiếp của mình.
Lý Trường Thọ có chút lo lắng về độ kiếp của Hữu Cầm Huyền Nhã.
Dựa vào biểu hiện tư chất của Hữu Cầm Huyền Nhã vào lúc này, thiên kiếp của nàng ít nhất cũng là bảy đạo, có khả năng sẽ là tám đạo lôi kiếp.
Nhưng từ khi Hữu Cầm Huyền Nhã tu đạo đến nay, tích lũy hơi nhạt, ngộ nhỡ gặp phải thiên kiếp giống như hắn, nói không chừng sẽ...
Mặc dù Hữu Cầm Huyền Nhã đối với mình mà nói, cũng không có quá nhiều “gia tăng”, nhưng tóm lại cũng được xem là một nửa bằng hữu...
Phần ăn cho Linh Nga chuẩn bị độ kiếp cũng cho nàng một phần đi.
Đáy lòng khẽ cười một tiếng, Lý Trường Thọ vừa dò xét tình hình của sư phụ, vừa nhìn chằm chằm kẻ thù kia.
So sánh hai bên, đáy lòng Lý Trường Thọ có chút bất bình.
Lúc trước chuyện của “Kỳ Kỳ sư đệ” và “Nhạn Nhi sư tỷ”, Linh Nga đã nghe được tin đồn của sư phụ, sư bá và Khoái Tư đạo nhân.
Trong tin đồn đó, sư phụ và Khoái Tư đạo nhân bởi vì chuyện đạo lữ mà nảy sinh mâu thuẫn, hai bên đấu một trận riêng tư.
Nhưng, trước đây Tửu Ô sư bá có nhắc tới một câu “đánh lén”.
Lại dựa theo những gì Lý Trường Thọ đã âm thầm điều tra hơn mười năm, và nội dung mà hắn đã nói bóng nói gió hỏi được bên sư phụ, đáy lòng đã nắm gần đủ rồi, đã hoàn chỉnh nguyên bản câu chuyện luac trước rồi...
Đại khái ngàn năm trước, ba sư đồ trong Tiểu Quỳnh phong, sư thu hai người đệ tử, đợi đệ tử tu hành đi vào quỹ đạo, sư sẽ đi du ngoạn tứ phương, tìm kiếm đột phá.
Để lại sư tỷ Hoàn Giang Vũ, và sư đệ Tề Nguyên.
Năm đó bọn họ đều là tiên miêu trong một nhóm đệ tử kia, xếp hạng của Hoàn Giang Vũ và Tề Nguyên là 14, 15.
Hai người thanh mai trúc mã, trong hoàn cảnh Độ Tiên môn có phần lớn đạo lữ trong một phong, tất nhiên sẽ ngầm nảy sinh tình cảm lẫn nhau.
Về sau, tiên miêu Khoái Tư bên Tiên Lâm phong, vừa thấy Hoàn Giang Vũ đã yêu, theo đuổi tới mười mấy năm nhưng không được, giận lây sang Tề Nguyên.
Người này âm thầm kích tướng, đối chọi gay gắt khắp nơi, cuối cùng hẹn Tề Nguyên ra ngoài giao đấu, thật ra là âm thầm ra tay đánh lén, đánh Tề Nguyên trọng thương...
Vì vậy mới có chuyện Hoàn Giang Vũ mạo hiểm ra ngoài, đi tìm kiếm dược thảo cho Tề Nguyên.
Còn tin đồn mà lần đầu tin Linh Nga thăm được là:
Hoàn Giang Vũ tức giận vì mình bị nam tu xem như một “bảo vật” tranh tới tranh lui, vì vậy rời khỏi tiên môn đi tìm sư phụ nhà mình, còn ước chiến giữa Tề Nguyên và Khoái Tư là do Tề Nguyên không địch lại nên trọng thương.
—— Thật ra đây là tin tức năm đó Tiên Lâm phong lan truyền ra, bênh vực Khoái Tư mà thôi.
Mà lúc trước Hoàn Giang Vũ sư bá và sư phụ tứ cố vô thân, Tiểu Quỳnh phong hoàn toàn không có trưởng lão, hai vô tiên nhân, đành phải nuốt quả đắng này.
Bây giờ...
Sư bá Hoàn Giang Vũ chết thảm ở Bắc Câu Lô Châu, may mắn được tàn hồn đầu thai lục đạo luân hồi.
Tề Nguyên đạo cơ tổn thương, dằn vặt tám chín trăm năm, vốn đã chết dưới thiên kiếp, lại được Đại đệ tử của mình, cũng chính là Lý Trường Thọ cho một viên đan dược cứu sống.
Lý Trường Thọ có chút tức giận về điều này.
Sở dĩ hắn tức không nhịn nổi, cũng không phải vì Khoái Tư hèn hạ vô sỉ, hắn đối với loại người như Khoái Tư đã sớm lĩnh giáo từ đời trước.
Lý Trường Thọ tức giận vì hai chuyện này:
Một là, sự trừng phạt trong môn phái sau đó, dựa theo nguyên tắc chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thành không có, bảo vệ Khoái Tư của Tiên Lâm phong.
Bây giờ Khoái Tư hung hăng, bạn đạo lữ, mưu Thiên Tiên, nhìn trường sinh, còn sư phụ nhà mình, thì lại nhiều nhất cùng lắm chỉ có thể đến Chân Tiên cảnh.
Thứ hai, lúc trước sư bá Hoàn Giang Vũ bị Tiên Lâm phong bức đến tình trạng như thế nào, phải bất lực đến cỡ nào mà trong môn phái có nhiều tiên nhân như vậy, lại muốn đơn độc đi tới Bắc Châu…
Nhưng không sao.
Môn phái không trừng phạt thủ phạm, hắn làm đệ tử, sẽ tự mình đi thay sư đòi một lời giải thích!
Trong lúc đó các phong vốn có mâu thuẫn và không hợp nhau, đây là Lý Trường Thọ sau khi nhập môn, quan sát hai ba năm đã đưa ra được kết luận.
Vì vậy hắn cũng sẽ không cố gắng nhằm vào Tiên Lâm phong, cùng lắm thì trong cuộc thi đấu môn phái, gặp phải đệ tử phong bọn họ sẽ ra tay hắc một chút mà thôi.
“Hiện tại chỉ cần ngươi động một cái.”
Hai mắt Lý Trường Thọ khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm Tiên Lâm phong trong cơn mưa bụi, nhìn chằm chằm thân ảnh đang đả tọa ở một nơi sâu trong động phủ.
"Sư huynh? Huynh tới đây khi nào vậy?"
Phía sau truyền đến một tiếng gọi khẽ, Lý Trường Thọ quay đầu nhìn lại, tất nhiên là Linh Nga đang đi ra từ nhà cỏ.
Nàng đang dùng ngón tay chải mái tóc dài mềm mại của mình, trêm khuôn mặt xinh đẹp có chút đỏ ửng vừa tỉnh ngủ, mỉm cười với Lý Trường Thọ.
Trong nhà cỏ phía sau, hai thân ảnh kia cũng từ từ tỉnh lại...
Lý Trường Thọ mỉm cười với Linh Nga.
Năm đó sư tỷ không bảo vệ được sư đệ, không vì người trong Tiểu Quỳnh phong mà ra mặt.
Bây giờ, sẽ không như thế.
...
Một lát sau.
"Chậc chậc, Tiểu Trường Thọ, Tiểu Linh Nga.
Tiểu Quỳnh phong các ngươi đã chuẩn bị lấy thứ hạng nào trong cuộc thi đấu tiên môn lần này?"
Tửu Cửu sư thúc dựa trên khung cửa nhà cỏ, khóe miệng mang theo một chút ý cười, ôm cánh tay, hỏi một câu như thế.
Linh Nga chớp chớp mắt, nhìn về phía sư huynh nhà mình.
Hữu Cầm Huyền Nhã đang ở trong phòng nhanh chóng chỉnh sửa lại váy của mình, cũng khẽ nhón chân, nhìn ra bên ngoài.
Hiển nhiên, các nàng rất chú ý đến “dã tâm” của Lý Trường Thọ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]