Lý Trường Thọ trầm ngâm một tiếng, vốn muốn nói một câu, chính mình tranh thủ đứng năm mươi vị trí đầu là được rồi, có thể lấy được phần lớn khen thưởng trong môn phái, một hai đi tranh hai mươi vị trí đầu cũng không có tác dụng gì.
Nhưng lý do ổn thỏa, hắn có chút do dự, nói ra một xếp hạng mình mong muốn:
"Giữ một trăm linh tám, tranh bảy mươi hai... đi."
Phì, Linh Nga không nhịn được cười ra tiếng.
Tửu Cửu lập tức liếc mắt, Hữu Cầm Huyền Nhã vừa buộc lại đai lưng nghe thấy vậy cũng khẽ nhíu mày.
Hữu Cầm Huyền Nhã thầm suy nghĩ: “Bất luận là điểm nào Trường Thọ sư huynh đều hết sức ưu tú, chính là có lúc quá mức khiêm tốn, có chút thiếu tự tin.”
Nàng vừa muốn nói chuyện, tiểu sư thúc đã chống nạnh bắt đầu quở trách:
"Tiểu Trường Thọ, ngươi có thể có một chút tiền đồ được không!
Hiện tại ở Phá Thiên phong ai cũng biết, bản sư thúc có quan hệ thân thiết với ngươi!
Nếu ngươi xếp vị trí quá thấp trong cuộc thi đấu môn phái, bản sư thúc sẽ mất hết mặt mũi vì ngươi đó!"
Linh Nga ở bên cạnh chỉ cười khẽ, biết sư huynh của nàng đã vượt qua thiên kiếp thành tiên, hoàn toàn không lo lắng biểu hiện của sư huynh trong cuộc thi đấu môn phái...
"Trường Thọ sư huynh."
Hữu Cầm Huyền Nhã đi ra khỏi nhà cỏ, nhìn chằm chằm Lý Trường Thọ, nói:
"Thi đấu vẫn còn ba năm nữa, gần đây ta tu hành cũng gặp chút trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293331/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.