"Sư huynh, sơn môn ngay trước mắt, yêu này cũng không lật nổi lên sóng gió gì.
Ngươi và ta từ biệt tại đây đi."
Độ Tiên môn ba trăm dặm ngoài sơn môn, trên một đám mây, Lý Trường Thọ giả trang 'Tề Nguyên lão đạo', đột nhiên mở miệng cáo biệt với Tửu Ô.
"Tề Nguyên sư đệ, vì sao không cùng nhau đi vào điện Thưởng phạt."
Tửu Ô có chút kinh ngạc, "Lần này trừ yêu cũng có một nửa công lao của sư đệ, nên cùng đi lĩnh thưởng mới đúng."
'Tề Nguyên' cười nói: "Phần ban thưởng còn có túi linh thú này nhờ sư huynh chuyển cho hai đồ nhi kia của ta.
Không dối gạt sư huynh, ta còn có chuyện quan trọng phải chạy về thành Lâm Đông.
Trước sau chậm trễ như cậy, giờ trở về cũng đã gần đến lúc ước hẹn."
Ước Hẹn?
Tửu Ô nhíu mày gật đầu, có chút muốn nói lại thôi.
'Tề Nguyên' làm cái vái chào, quay người muốn cưỡi mây đi.
Nhưng 'Tề Nguyên' vừa bay được nửa trượng, Tửu Ô lại gọi một tiếng: "Sư đệ từ từ hãng đi!
Có thể nói với vi huynh một tiếng là ngươi hẹn người nào không?"
Trong lòng Lý Trường Thọ thở phào nhẹ nhõm...
Sư bá mắc vào, vậy thì dễ làm rồi.
"Cái này," Lý Trường Thọ cố ý làm ra bộ dạng khó xử, sau đó lại ảm đạm thở dài, "Không dám dối gạt sư huynh, mấy tháng trước, sư tỷ ta truyền thư đến hai lần, hẹn ta gặp mặt ở trong thành Lâm Đông."
Tửu Ô rõ ràng ngẩn ra, bấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/su-huynh-ta-that-qua-vung-vang/2293324/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.