Chương trước
Chương sau
Loại thần thông này được xưng là Mị thuật, thời Thượng cổ khi Yêu tộc hưng thịnh, một số Yêu tộc đều sẽ chuyên tu phương pháp này, để bảo hộ cao thủ Yêu tộc, cũng muốn tìm một chỗ dựa cho chính mình.

Lúc này, nữ yêu này cũng không chỉ đơn giản là thi triển Mị thuật, bản thân cũng đang bày ra mị lực, tư thế, thần thái, đôi mắt, ánh mắt, thậm chí là biên độ khép mở đôi môi của nữ tử, hiển nhiên đều đang phối hợp Mị thuật.

Rất nhanh, Lý Trường Thọ phát hiện, Tửu Ô sư bá đã có chút không nhịn được...

Thấp đạo nhân bước ra một bước nhỏ về phía trước...

Nếu để cho Tửu Ô sư bá bị đối phương dùng Mị thuật khống chế, chuyện này sẽ càng phiền toái hơn.

Thế là...

Bịch!

Một cuộn tranh đột nhiên trượt xuống khỏi ống tay áo của “Tề Nguyên”, rơi xuống bờ cát, sau đó tự động mở ra một chút.

Đôi mắt “Tề Nguyên” cúi đầu nhìn xuống, đáy mắt tràn đầy mê mang, lại lẩm bẩm nói:

"Đây không phải... bức tranh Trường Thọ đã cho ta sao...

Sư huynh, Tửu Ô sư huynh?"

"Hả?" Tửu Ô nhìn không chớp mắt, cũng không quay đầu lại, thuận miệng đáp lại, "Sư đệ, làm sao vậy?"

“Tề Nguyên” nhặt cuộn tranh trên mặt đất lên, đi đến bên cạnh Tửu Ô, từ từ mở ra.

Lại giống như không cẩn thận, dùng cùi chỏ đụng vào bả vai Tửu Ô sư bá.

Tửu Ô vô thức cúi đầu xuống, nhìn thấy bức tranh đang từ từ mở ra kia...

Lúc này, thế giới trong mắt Tửu Ô đều là một mảnh màu hồng.

Bức tranh đó đã mở ra nửa thước, đang thấy góc viền váy áo, đáy lòng Tửu Ô cũng có chút hiếu kỳ, vừa muốn ngẩng đầu nhìn mỹ nhân dưới gốc cây, lại vừa muốn cúi đầu nhìn xem người trong tranh là người phương nào.

Tiếp theo đó, bức tranh lại mở ra một tấc, hiện ra khuôn mặt của người trong bức họa.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn cùng chiếc váy dài rộng kia, cộng thêm tay hoa đang khẽ nhấc lên, và đầu ngón tay đã ố vàng...

Trong chốc lát, dường như Tửu Ô nghe thấy một tiếng “đinh” vang lên rất nhỏ, trong nháy mắt tà âm bê tai đã tan biến mất.

Thấp đạo nhân này bạch bạch bạch lui về sau ba bước, ngừng thở, trong nháy mắt đôi mắt đã khôi phục lại vẻ sáng sủa, cả người đều lên tinh thần phấn chấn, còn không nhịn được run lên mấy lần.

Nữ yêu dưới gốc cây nhướng mày, vẫn tiếp tục phát lực, nhưng...

Hình như thần thông của mình, vào lúc này đã hoàn toàn không có hiệu quả.

Phía sau Tửu Ô tràn đầy mồ hôi lạnh, thấp giọng nói: "Ban nãy đã... đã xảy ra chuyện gì vậy?"

“Tề Nguyên” ở bên cạnh tiếp tục từ từ mở ra bức tranh, "Sư huynh, người xem, bút họa này ngược lại khá tốt."

"Ta..."

Tửu Ô cúi đầu nhìn nửa bức tranh đã mở ra, trên đó có đủ kiểu tư thế của các “mỹ nhân”, đáy lòng không còn một chút gợn sóng.

Tửu Ô cau mày nói: "Sư đệ, đây là thứ gì vậy?"

"À, đây là đồ Trường Thọ đã tặng cho ta." “Tề Nguyên” cười khổ nói, "Ban nãy không biết tại sao lại rơi ra ngoài.

Trường Thọ chính là trêu chọc bần đạo, nói bần đạo già, cho nên đưa thứ mỹ nhân cố quái này."

"Cũng may nhờ có thứ này ở đây!"

Tửu Ô nhắm hai mắt lại, nhìn về phía nữ yêu ở dưới gốc cây kia.

Keng, Tửu Ô rút tiên kiếm ra, cắn răng mắng: "Ngươi còn dám dùng Mị thuật để lừa gạt chúng ta!

Muốn chết sao!"

Dưới gốc cây, chưởng quỹ hoa lâu kia nhíu đôi mi thanh tú lại, sau đó nở nụ cười mềm mại, lộ ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu, mắt phượng rưng rưng, giống như u lan một mình nở rộ trong phong trần...

Lão đạo bên cạnh lại cầm bức tranh đó xông tới.

"Sư huynh, người xem nhân vật này đi, tranh của Trường Thọ quả thật không tệ mà."

Tửu Ô vừa cúi đầu nhìn, dường như lão bà trong tranh kia đã sống lại, khẽ chớp mắt nhìn ông.

Một lần nữa thấp đạo nhân lại khẽ run rẩy.

Lại nhìn nữ yêu dưới gốc cây kia, ban nãy ông còn có cảm giác là “Đóa u lan một mình nở rộ trong phong trần”, hiện tại trong nháy mắt đã biến thành...

“Trong phong trần khắp nơi đều là cỏ đuôi chó” mà thôi!

Tửu Ô đưa tay ném bảo kiếm vào chưởng quỹ hoa lâu này, bảo kiếm sắc sát bên tai nàng, xuyên vào trong cây đại thụ kia.

Lần này, cuối cùng chưởng quỹ hoa lâu cũng hoàn toàn chấn kinh.

Nàng nhìn chằm chằm bức họa trong tay lão đạo kia, lúc này đương nhiên không thể nhìn thấy nội dung trong bức họa.

Nhưng nàng xác định, chính bức tranh này đã làm cho hai người gần như thoát khỏi Mị thuật mà mình dốc toàn lực thi triển trong nháy mắt!

Đây là pháp bảo gì vậy?

Tửu Ô lập tức vung ra mấy chục lá bùa, không hề tốn một chút sức lực nào đã hoàn toàn trấn trụ yêu lực và Yêu hồn của nữ yêu vốn bị trói bằng dây thừng tiên.

Tửu Ô cũng nhìn Tề Nguyên, truyền âm hỏi: "Tề Nguyên sư đệ, rốt cuộc đây là thứ gì vậy?"

"Chỉ là một bức tranh mà thôi." “Tề Nguyên” truyền âm đáp lại một câu, chậm rãi thu bức tranh vào.

« Bách Mỹ Lão Hậu đồ », luyện khí sĩ tu đạo tĩnh tâm, chống lại Mị thuật là lương phẩm thiết yếu!

"Cho vi huynh xem thêm một lát nữa."

"Cái này... được rồi.

Mặc dù thứ này tốt nhưng kính mong sư huynh nên ít xem lại, dù sao sư huynh cũng là người đã có đạo lữ."

Tửu Ô mỉm cười, bình tĩnh đáp lại một câu:

"Yên tâm đi, không có vấn đề gì.

Họa sĩ Trường Thọ sư điệt thật sự không tệ, hồng phấn khô lâu, tuổi tác sống hoài, chẳng bằng trường sinh tiêu dao, đi qua đi lại."

Lý Trường Thọ: ...

Hiệu quả này có phải quá tốt rồi không.

Sau đó lại cho sư bá phối chút rượu Độc Long, dù sao thì nếu sư bá thật sự trở thành người không thể lên được, vậy chính mình cũng coi như mình cũng kết nhân quả với Tửu Thi sư bá.

...

Nửa ngày sau, Tửu Ô và giấy đạo nhân của Lý Trường Thọ đã cưỡi mây bay về Đông Thắng Thần Châu.

Hai người vẫn chưa trực tiếp chém giết nữ yêu này, bọn họ đã gặng hỏi cho rõ ràng về lai lịch của nữ yêu này, sau khi Mị thuật của đối phương không cách nào phát huy được hiệu quả thì không có quá nhiều chống cự, rất thoải mái kể về công việc mình được giao.

Đơn giản mà nói, hồ yêu kia đã yên tâm có chỗ dựa chắc, nghĩ rằng hai người sẽ không giết người có công đức hộ thân như mình.

Giống như người có thiện ác, yêu cũng có điều đó.

Con hồ yêu sáu đuôi này đã tu hành có hơn sáu nghìn năm, chỉ làm một chưởng quỹ hoa lâu, thu tiền tài, thuần dưỡng tiểu yêu, bản thân vẫn chưa trực tiếp làm chuyện thu nạp dương khí của phàm nhân.

Nhưng nàng cũng chưa từng làm chuyện tốt đẹp nào.

Phần công đức này là do “tổ truyền” ban xuống, năm đó tổ tiên nàng đã từng ở trong cuộc đại chiến Vu Yêu, âm thầm cứu giúp không ít Nhân tộc, sau khi Nhân tộc đại hưng đã cho nhất tộc nàng một chút công đức.

Phần công đức mang trên người này là tổ tiên Yêu tộc từng có công với Nhân tộc, nếu hai người cũng không tiện xử trí, do đó sẽ mang về cho môn phái xử trí.

"Sư đệ." Tửu Ô nói, "Ngươi có thể cho ta mượn mỹ nhân đồ một chút được không?

Ta sợ các trưởng lão trong môn phái sẽ bị nàng ta mê hoặc, mặc dù không phải chuyện đại sự gì, nhưng suy cho cùng về sau cũng sẽ làm cho các cao nhân tiền bối xấu mặt."

Lý Trường Thọ hơi do dự, nhưng vẫn giao bức tranh này ra.

Bức tranh này chi là một bức tranh bình thường, chỉ là cơ cấu tinh xảo hơn một chút, cũng không có gì to tát.

Hắn vẫn còn... rất nhiều đồ tương tự như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.