Thật ra Lý Trường Thọ cũng không phải người chú trọng hưởng thụ, lúc làm ra một số đồ chơi nhỏ, hắn chú trọng tính thực dụng hơn.
Bè gỗ nhỏ chỉ là những vật liệu gỗ đơn giản ghép lại, không có cấm chế gì đó, với việc tạo ra độ khó mà nói, quả thực xem như đồ chơi nhỏ.
Nơi bế quan nhất định phải có trận pháp cánh báo đơn giản, trận pháp cách âm, trận pháp kiểm tra phòng ngự, để bày biện ra, che giấu những trận cơ của trận pháp này, tóm lại là cần một ít không gian.
Trừ cái đó ra, hắn vẫn còn một số thiết kế nhỏ.
Lâu thuyền cao hai tầng có tổng cộng bảy căn phòng lớn nhỏ giống nhau, mỗi căn phòng đều tương thông nhau, đều được bày một tấm đệm.
Sau đó chính mình bế quan, sau khi mở ra trận pháp xung quanh, sẽ bày biện mấy người giấy trưng bày trong các phòng.
Nếu có người xâm nhập vào trận pháp, cấm chế trên những người giấy sẽ lập tức được khởi động, hóa thành thân hình của hắn, đủ để giả đảo thành thật!
Quả thực là phòng ám hại lương phẩm thiết yếu!
Đáng tiếc, thiết kế như vậy vẫn có chút không hoàn mỹ, vẫn còn một phần bảy tỷ lệ bị ám sát...
"Linh Nga, bây giờ ta bắt đầu bế quan."
Được Lý Trường Thọ truyền thanh, Lam Linh Nga vội vàng đi tới trước cửa, vẫy vẫy tay nhỏ với Lý Trường Thọ đang đứng trên “Lâu thuyền”.
Hai tay Lý Trường Thọ kết ấn, trên bè gỗ nhỏ mở ra từng tầng trận pháp, đem che lấp một khu vực lớn dưới mặt hồ, từng tầng màn sáng trên bè gỗ nhỏ trở nên mơ hồ hơn rất nhiều...
Chỉ chốc lát, trên mặt nước xuất hiện một số sương trắng, Lam Linh Nga cũng không nhìn thấy sư huynh ở đâu.
Lý Trường Thọ đặt từng người giấy vào phòng, lại lặng lẽ đến một chỗ vắng vẻ trong khoang, tìm tòi trong góc, mở ra một hốc tối, bên dưới là hồ nước trong veo...
Ấn một pháp ấn, thi triển huyễn hình thuật hóa thành một đầu linh ngư, không hề có chút tiếng động chui vào trong nước, hướng xuống dưới nước được bao phủ tầng tầng trận pháp, chỉ để lại bảy người giấy nằm trong các khoang.
Sở dĩ làm bè gỗ lớn như vậy chủ yếu là muốn để mấy tầng trận pháp này có thể bao phủ dưới nước.
Mà bên dưới, chính là bế quan thứ ba của Lý Trường Thọ.
Năm đó sư phụ dẫn Tiểu Linh Nga lên núi, hắn chính là bế quan ở đây, ngưng luyện U Minh lãnh hỏa đến tiểu thành...
Ngũ hành thủy khắc hỏa, dưới đáy nước tu hành hỏa pháp, nhưng thật ra là thủ đoạn tuyệt hảo phòng hỏa khí hội tụ quá nhiều gây nên tự phát nổ.
Dám ăn nói ngông cuồng, không biết lễ phép, có nhục ta tộc chi uy, chửi bới vinh quang của chi tộc ta!
Ngươi có biết, ngươi có biết đây là tội danh gì không?”
Điện Nhị thái tử trống trải, thiếu niên Long tộc Ngao Ất bị xiềng xích trói trên cột sắt, gắt gao nhắm chặt hai mắt, bên tai lờ mờ vang vọng từng tiếng mắng giận ngày hôm đó.
Khóe miệng hắn cười lạnh, chịu đựng phần lưng đau nhói, nhưng ánh mắt vẫn thủy chung kiên định như hôm đó.
Bây giờ Ngao Ất chỉ cảm thấy, Thủy Tinh cung này vô cùng hoang đường, lại vô cùng buồn cười.
Khi hắn đứng trên bàn tiệc ăn mừng hôm đó, đối mặt với phụ vương vẫn luôn híp mắt giả vờ ngủ, nói ra câu kia:
“Hài nhi muốn bái sư Độ Tiên môn, tu hành tam giáo Thánh Nhân pháp!'
Từng khuôn mặt chấn kinh, không dám tin lại nhanh chóng nghiêng đầu rồng...
Từng tiếng đại nghịch bất đạo, sỉ nhục Long tộc, không biết mùi vị tức giận...
Khí tức của những cao thủ Long tộc kia cũng dâng trào, gần như muốn chèn ép Tiểu Long vừa tròn mười tuổi như hắn!
Tất cả những người chửi mình ngày hôm đó đều là huynh đệ của phụ vương, hoặc là những lão Long già hơn, bọn họ có tư cách mắng con cháu của mình.
Mà những đại thần Hải tộc kia cũng không phải tướng lĩnh Long tộc của huyết mạch Long vương, từng người đều không dám lên tiếng, nhưng lại nhìn hắn với ánh mắt kinh thường.
Đi bái Thánh Nhân môn đình sẽ coi là đại nghịch bất đạo.
Ra ngoài bái sư tu hành sẽ xem như phản nghịch của Long tộc.
Điều này thật buồn cười, đúng là buồn cười...
"Buồn cười đến cực hạn!"
Ngao Ất không nhịn được hét lên giận dữ, trên khuôn mặt thanh tú kia tràn đầy đau khổ!
Cột sắt phía sau hắn nổi lên sức mạnh u lãnh băng hàn, từng cây băng đâm vào lưng trắng nõn bóng loáng của hắn, làm cho Ngao Ất đau đến mức cả người run rẩy.
Nhưng ánh mắt hắn vẫn sáng sủa như trước, vẻ kiên định ở trong đó không hề biến mất!
Ban nãy, Long mẫu vừa mới rời đi, van nài khuyên hắn sớm nhận lỗi lầm...
“Con trai của ta, pháp lực của tộc ta không đủ dùng sao?
Bảo vật cuả tộc ta không đủ để ngươi lấy ra đùa nghịch sao?
Vì sao nhất định phải làm chuyện hoang đường như vậy, còn nói nhiều chuyện hoang đường như vậy trước mặt sư thúc sư bá trong tộc?
Ngươi muốn đi bái Thánh Nhân môn đình, ngươi có biết Thánh Nhân môn đình ngoại trừ Tiệt giáo, tất cả đều không thu con cháu Long tộc!
Lão gia Xiển giáo năm đó càng thu một con nghiệt long hoang làm đệ tử, mượn vật quý báu, vận khí cuối cùng của Long tộc đều bóc lột trên người nghiệt long này.
Nỗi nhục như vậy, làm sao trong tộc có thể quên được?
Con trai à, ngươi là bị ai mê hoặc tâm trí vậy?”
Những lời này của mẫu hậu, sao Ngao Ất không biết được chứ, sao không hiểu thật giả được chứ?
Xiển giáo Thập Nhị Kim Tiên là một trong Hoàng Long chân nhân, rõ ràng là huyết mạch của Tổ Long, năm đó chỉ là trọng thương lầm rơi vào núi Côn Luân, bị Tam Thanh chưa thành thánh nuôi dưỡng trong viện, làm long cho Tam Thanh lão gia thưởng thức.
Lúc thượng cổ Thánh Nhân chưa sinh ra, Long tộc coi đây là sỉ nhục, đoạn tuyệt tới lui với Hoàng Long chân nhân, xóa tên Hoàng Long chân nhân trong sách long.
Sau khi Tam Thanh lão gia thành thánh, Long tộc kéo da mặt xuống đi nịnh bợ Hoàng Long chân nhân, ngược lại bắt đầu truyền tin đồn trong tộc, quan chi lấy 'Con hoang' để bêu danh.
Cái gọi là Thánh Nhân môn đình không thu con cháu Long tộc...
Sau khi Tam Thanh thành thánh, một đám cao thủ Long tộc mang ấu long tiến đến Kim Ngao đảo bái sư, ngược lại cung kính với Thánh Nhân.
Nhưng nghe thấy ngưỡng cửa thu đồ thấp nhất của Thông Thiên giáo chủ chỉ để cho đệ tử ưu tú nhất trong Long tộc bái nhập đệ tử môn hạ của Thánh Nhân, chứ không trực tiếp bái sư Thánh Nhân, những cao thủ Long tộc quay trở về, cảm thấy Thánh Nhân cố ý nhục nhã...
Cái gì là hoang đường?
Đây mới là hoang đường!
Ngao Ất khẽ run lên, ánh sáng cột sắt ở phía sau dần yếu xuống.
Ta, Ngao Ất, nhất định phải chống đỡ.
Chỉ có Nhị thái tử Long vương như hắn, hoàn toàn hạ thấp tư thái, đi tới Độ Tiêm môn xếp hạng trung hạ trong tam giáo tiên tông để bái sư...
Cho dù là quỳ mãi không đứng dậy trước mặt Độ Tiên môn, đi vào làm một đệ tử ký danh...
Như vậy mới có thể phá vỡ phần kiêu ngạo vô vị của Long tộc, mới có thể xé nát lòng tự tôn vặn vẹo của bọn họ!
Nếu những nhục nhã này vẫn không thể thức tỉnh Long tộc, vậy hắn sẽ đi bằng phương pháp Thánh Nhân để đứng trên đỉnh vạn linh!
Đến lúc đó, hắn muốn tới hỏi những viễn cổ chi tôn kia...
Cái gì mới là đầu ra của Long tộc!
Hít một hơi, Ngao Ất há miệng la hét:
"Thả ta ra ngoài —— "
"Ta muốn gặp phụ vương!"
"Ta muốn đi Độ Tiên môn bái sư học đạo!"
Ngoài điện, một đám thị nữ nước mắt rưng rưng, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy đau lòng, nhưng các nàng lại bị Tiên giao binh ngăn cản, không thể nào tới gần Nhị điện hạ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]